hạ diệp chi mạc đình kiên
Thí sinh Hà Việt Hoàng đã có những chia sẻ về màn thay đổi MC mới này trong chương trình Đường Lên Đỉnh Olympia.
CÔ VỢ thế THẾ mạc đình kiên hạ diệp chi. CÔ VỢ nỗ lực THẾ truyện full. CHƯƠNG 1718: TOÀN HOÀN VĂN buổi sáng sớm Thẩm Lệ đi ra bên ngoài tản cỗ thì lại thấy gồm người …. => Xem ngay. Cô Vợ sửa chữa - Truyện FULL
Mạc Đình Kiên gọi tên cô, tỏ vẻ không đồng tình: "Hạ Diệp Chi." "Mạc Đình Kiên!" Hạ Diệp Chi cũng gọi lại tên anh, có điều giọng điệu của cô kém hơn anh một chút. Mạc Đình Kiên bật cười: "Em không còn yêu anh nữa, em hung dữ với anh như vậy."
Cô bé là kết quả của cuộc hôn nhân giữa Diệp Chi và Trung Kiên. Trung Kiên cũng từng là MC của Đài truyền hình Việt Nam. Nhưng sau đó anh xin nghỉ việc và thử sức ở lĩnh vực mới. Diệp Chi chia sẻ ảnh hồi mới sinh con gái đầu lòng. 10 năm sau sinh con gái đầu lòng, ít
Vợ sắp cưới của thiếu gia tập đoàn may mặc lớn phía Bắc: Là fashionista đình đám, mặc gì cũng hút mắt 09/12/2021, 15:02 Con dâu tương lai của tập đoàn lớn hóa ra là nàng fashionista cực quen mặt.
Mag Je Flirten Als Je Een Relatie Hebt. Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên – [SIÊU PHẨM HOT] YÊU EM KHÔNG HỐI HẬN – truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất 2022 Bài viết [SIÊU PHẨM HOT] YÊU EM KHÔNG HỐI HẬN – truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất 2022 thuộc chủ đề về Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên đang được rất nhiều bạn quan tâm đúng không nào !! Hôm nay, hãy cùng XÂY DỰNG LÂM ĐỒNG tìm hiểu [SIÊU PHẨM HOT] YÊU EM KHÔNG HỐI HẬN – truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất 2022 trong bài viết hôm nay nhé ! Mời bạn Xem video Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên Giới thiệu về [SIÊU PHẨM HOT] YÊU EM KHÔNG HỐI HẬN – truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất 2022 McThanhMai TruyenFullThanhMai truyenthanhmai YeuEmKhongHoiHan TruyenDocQuyenThanhMai [SIÊU PHẨM HOT] YÊU EM KHÔNG HỐI HẬN – truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất 2022 Phương ngồi trên ghế đá công viên để nghỉ ngơi sau nhiều giờ ngồi trên xe khách từ dưới quê lên thành phố. Đúng là trên thành phố cái gì cũng hơn ở quê, người cũng đông hơn, phương tiện tham gia giao thông trên đường cũng kẹt cứng hơn. Cầm trong tay lá thư giới thiệu của người bác ruột, cô bắt đầu một cuộc sống, một hành trình mới kể từ giây phút này đây. 💗 Đăng ký kênh Ekip sản xuất Team Mc Thanh Mai Trưởng nhóm Đình Vĩ Diễn đọc Mc Thanh Mai Biên tập Quang Khải Tác giả Nguyễn Nhung Tuyên bố sử dụng hợp lý Chúng tôi không sở hữu hoàn toàn những tư liêu được tổng hợp trong video này. Nó thuộc về những cá nhân hay tổ chức đáng được tôn trọng. Chúng tôi sử dụng theo Tuyên bố từ chối trách nhiệm bản quyền mục 107 của Đạo luật bản quyền năm 1976. Được phép ”sử dụng hợp lý” cho các mục đích như phê bình, bình luận, báo cáo tin tức, giảng dạy, học bổng và nghiên cứu. ———————————————————– Bản quyền thuộc về Mc Thanh Mai Copyright by Truyện Thanh Mai Do not Reup! Tìm thêm tin tức về Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên tại Wikipedia Nếu có bắt kỳ câu hỏi nào về Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên hãy cho chúng mình biết nhé, mọi câu hỏi hay góp ý của các bạn sẽ giúp mình hoàn thiện hơn trong các bài sau nhé! Bài viết [SIÊU PHẨM HOT] YÊU EM KHÔNG HỐI HẬN – truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất 2022 được mình và team tổng hợp từ nhiều nguồn. Nếu thấy bài viết Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên giúp ích cho bạn thì hãy ủng hộ team Like hoặc Share nhé! Hình ảnh về Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên Hình giới thiệu cho Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên Tham khảo thêm những video khác về Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên tại đây Nguồn tham khảo từ khóa Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên tại Youtube Thống kê về video Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên Video “[SIÊU PHẨM HOT] YÊU EM KHÔNG HỐI HẬN – truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất 2022” đã có 62310 lượt đã xem, được thích 974 lần, chấm điểm. Kênh Truyện Thanh Mai đã dành nhiều công sức và thời gian để hoàn thành clíp này với thời lượng 010148, mọi người hãy lan toả video này để cám ơn tác giả nhé. Từ khoá cho video này SIÊU PHẨM HOT YÊU KHÔNG HỐI HẬN truyện ngắn Việt Nam truyenthanhmai mới nhất, truyện thanh mai,mc thanh mai đọc truyện,mc thanh mai,thanh mai,mcthanhmai,thanhmai,truyentamsucothat,truyện ngôn tình,truyen thanhmai,truyện mc thanh mai,đọc truyện thanhmai,truyenthanhmai,truyen doc thanh mai,truyện ngôn tình mc thanh mai,truyenmcthanhmai,mc thanh mai 2022,đọc truyện mc thanh mai,đọc truyện ngôn tình,doc truyen thanh mai,truyện ngôn tình thanh mai đọc,chuyen mc thanh mai,truyện full thanh mai,truyện full,yêu em không hối hận, Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên Nguồn Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên Tại Google
Thông tin truyện Truyện Cô Vợ Thay Thế - Hạ Diệp Chi - Mạc Đình Kiên full Nội dung Truyện Cô Vợ Thay Thế của Tác giả Lạt Tiêu xoay quanh cuộc hôn nhân của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên - Vì chị cô không muốn lấy một người đàn ông nghe đồn đã xấu trai lại còn không thể “làm ăn” được, cho nên cô phải thay chị lấy tân hôn, người đàn ông tuấn tú nhìn cô nhíu mày “Xấu quá”. Cô cho là từ nay về sau hai người sẽ đối xử với nhau lạnh như băng, nhưng anh ta nói xong lại đè lên người cô “Xấu cũng là người phụ nữ của anh”.Hạ Diệp Chi trợn mắt há hốc mồm, “anh, anh không phải là không thể......”Mạc Đình Kiên “Đêm nay em thử xem...... Chẳng phải sẽ biết?” - Bạn đang đọc truyện tại
CHƯƠNG 210 DIỆP CHI, EM CÓ MUỐN Ở BÊN CẠNH ANH KHÔNG? CHƯƠNG 210 DIỆP CHI, EM CÓ MUỐN Ở BÊN CẠNH ANH KHÔNG? Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tội giọng điệu dứt khoát “Em không đi.” Hiếm khi thấy Mạc Đình Kiên ngẩn ra. Hạ Diệp Chi vươn tay, tách bàn tay anh đang bóp cằm cô “Anh không nên động một chút là bóp cằm người khác, đau lắm.” Vẻ mặt bài xích của Hạ Diệp Chi thể hiện rõ ra như vậy, Mạc Đình Kiên nhìn cô chăm chú rồi hỏi “Hạ Diệp Chi, em muốn như thế nào?” “Em muốn viết kịch bản, gần đây đúng lúc em đang có linh cảm.” Hạ Diệp Chi đẩy anh ra muốn đứng dậy đi lên lầu. Truyền thông công khai ảnh của cô nên mấy ngày nay cô đều không ra khỏi cửa rồi. Cô cũng chẳng có cách nào để đến truyền thông Thịnh Hải làm việc. Ngoại trừ chuyên tâm viết kịch bản, cô cũng không biết mình có thể làm được gì. Mạc Đình Kiên trơ mắt nhìn Hạ Diệp Chi đi lên lầu, bàn tay đang buông xuôi bên người từ từ siết chặt. Nhờ thủ đoạn của Mạc Đình Kiên, cho nên chuyện của Hạ Diệp Chi nhanh chóng lắng xuống. Trong giới giải trí cũng có không ít những tin tức như vậy, rất dễ bị quên lãng khi không còn nóng. Đây cũng là lý do tại sao nhiều ngôi sao nổi tiếng lại mua tin đầu, mua hot search. Vụ việc làm cho Hạ Diệp Chi bất ngờ chính là Trần Tuấn Tú cũng đăng facebook giải thích chuyện ăn cơm cùng với cô. Tùy tiện bịa ra một lý do nào đó để tự bào chữa, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh đó lại thuộc về những cư dân mạng, còn cuộc sống hiện tại của Hạ Diệp Chi vẫn chưa suôn sẻ như vậy. Sau khi vụ việc trải qua hơn một tuần, Thẩm Lệ hẹn Hạ Diệp Chi đi ra ngoài. Lần trước vì chuyện hôn lễ mà Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã bắt đầu chiến tranh lạnh. Mạc Đình Kiên thì bận rộn cả ngày không thấy mặt đâu, còn Hạ Diệp Chi cũng cả ngày cắm đầu viết kịch bản. Mặc dù hai người ăn cơm dưới một mái nhà, ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng hầu như không hề trò chuyện với nhau. Chỉ có điều, biết Hạ Diệp Chi muốn đi ra ngoài, Mạc Đình Kiên cũng sắp xếp tài xế và vệ sĩ đưa cô đi. Hạ Diệp Chi không muốn như vậy, lập tức từ chối theo bản năng “Không cần như vậy đâu, em cũng chỉ đi ăn cơm dạo phố với Tiểu Lệ mà thôi.” Vừa dứt lời, cô có cảm giác sống lưng mình lạnh ngắt. Hạ Diệp Chi ngừng một chút, sau đó sắc mặt vẫn như thường nhấc chân đi ra ngoài. Chỉ có những vệ sĩ đáng thương, tất cả đều yên lặng đứng một bên giống như gà con, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mạc Đình Kiên hít sâu một hơi “Lúc nãy tôi nói như thế nào?” Anh gần như rít qua khẽ răng nói từng câu từng chữ, những vệ sĩ nghe thấy vậy thì trong lòng run sợ, lập tức cùng nhau hô to “Vâng.” Sau đó cùng nhau chạy như bay, giống như có ma đuổi phía sau. Hạ Diệp Chi mới đi ra ngoài biệt thự, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên phía sau. Cô còn chưa quay đầu lại, thì một nhóm vệ sĩ đã đi tới trước mặt cô. Một chiếc xe màu đen lái đến dừng trước mặt cô, lập tức có một vệ sĩ đi tới mở cửa xe giúp cô “Mời mợ chủ lên xe.” Ngoại trừ một vệ sĩ mở cửa xe, những vệ sĩ còn lại đều nhao nhao vây quanh cô, nhìn có vẻ giống như đang muốn mời cô lên xe, nhưng trên thực tế lại giống như sợ cô chạy mất. Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười. Thật đúng là ông chủ như thế nào thì vệ sĩ như thế đó mà. Hoàn toàn không nói đạo lý giống như Mạc Đình Kiên. “Được rồi, đều giải tán hết đi, tôi lên xe còn không được sao?” Hạ Diệp Chi nói xong thì cúi người leo lên xe. Nhóm vệ sĩ “…” Bọn họ cảm thấy hình như mợ chủ sớm đã nhìn thấu tất cả. Lúc đầu Hạ Diệp Chi muốn cùng Thẩm Lệ đi dạo phố để giải sầu, kết quả Mạc Đình Kiên lại phái một nhóm nhiều vệ sĩ như vậy đi theo cô. Cô đi tới đâu phía sau cũng có một nhóm người đi theo, cho dù cô muốn khiêm tốn một chút cũng không khiêm tốn được. Lúc Thẩm Lệ nhìn thấy một nhóm vệ sĩ ở phía sau cô, cũng mở to mắt “Cậu là thái hậu xuất cung sao? Tại sao phía sau lại có nhiều người đi theo như vậy?” Hạ Diệp Chi xoay đầu nhìn về phía nhóm vệ sĩ. Lúc những vệ sĩ chạm vào ánh mắt của Hạ Diệp Chi, đều vội vàng quay đầu nhìn về phía khác. Hạ Diệp Chi thở dài “Cái gì mà thái hậu xuất cung chứ, rõ ràng là Mạc Đình Kiên phát điên rồi.” Với một nhóm vệ sĩ đi phía sau, Hạ Diệp Chi chỉ có thể tùy tiện đi dạo với Thẩm Lệ một lát, sau đó tìm một nhà hàng để ăn cơm. Bởi vì có rất nhiều vệ sĩ đi theo, bọn họ chỉ có thể tìm một nơi nào đó để ăn cơm. Ngoài ra còn phải có một bàn ăn ở đại sảnh bên ngoài phòng ăn để cho vệ sĩ ăn. Những vệ sĩ đó đã đi theo cô hơn nửa ngày rồi, sớm đã đói meo rồi, vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn như hổ đói. Thẩm Lệ nhìn qua khe cửa, kêu Hạ Diệp Chi thay một bộ đồ khác, sau đó lặng lẽ dẫn cô chạy mất. Hai người phụ nữ cùng nhau đi dạo phố, dẫn theo một nhóm vệ sĩ cũng không làm được gì. Bỏ rơi vệ sĩ, hai người từ cửa sau phòng ăn lẻn ra ngoài, đi tới chợ đêm phía sau trường cấp ba. Hai người cầm hai xâu thịt dê nướng trong một quán nhỏ ở vem đường, vừa ăn vừa trò chuyện. “Thỉnh thoảng tớ sẽ có chút nhớ lại kỉ niệm lúc học cấp ba.” “Tại sao?” Thẩm Lệ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, vừa cầm khăn giấy vừa hỏi cô. Hạ Diệp Chi mỉm cười “Ngày tháng rất đơn giản.” Ngày tháng rất đơn giản, ngoại trừ việc học chính là làm người vô hình trong nhà họ Hạ, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy không tệ. Thẩm Lệ nghe xong, không biết nghĩ tới điều gì, không còn hứng thú ném xâu thịt vẫn chưa ăn xong vào thùng rác “Tớ không hề nhớ đến kỉ niệm năm cấp ba.” Hạ Diệp Chi đang muốn hỏi lý do của cô ấy, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói rất quen thuộc. “Diệp Chi.” Là tiếng của một người con trai, có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Vừa xoay đầu lại, phát hiện đó chính là Thẩm Sơ Hoàng đã lâu không gặp. Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Hạ Diệp Chi lập tức nở nụ cười. Anh ta chạy qua đám đông chạy đến trước mặt Hạ Diệp Chi, trong giọng nói rõ ràng có chút hưng phấn “Thật sự là em!” Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Thẩm Lệ đã trực tiếp chặn trước mặt Hạ Diệp Chi “Thẩm Sơ Hoàng? Tại sao anh lại ở đây?” Chợ đêm này không nằm trong khu vực sầm uất, đồ ở đây được bán với giá rẻ, người tới đây ngoại trừ những người dân ở xung quanh, thì chính là một số sinh viên, còn Thẩm Sơ Hoàng là một cậu chủ sẽ chạy đến một nơi như thế này sao, rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp. Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Thẩm Lệ, kinh ngạc nói “Thẩm Lệ cũng ở đây à?” Thẩm Sơ Hoàng và Thẩm Lệ có chút quan hệ thân thích, thậm chí thân thích đến mức Thẩm Lệ cũng không nhớ nữa, ngược lại thỉnh thoảng trong các bữa tiệc và tiệc tùng sẽ gặp mặt nhau, coi như cũng quen biết nhau, nhưng đều không có cảm tình với nhau. Thẩm Lệ ghét Hạ Hương Thảo, đương nhiên cũng không nhìn lọt mắt Thẩm Sơ Hoàng, người đã từng có một khoảng thời gian qua lại với Hạ Hương Thảo, cô khoanh tay trước ngực, nhíu mày hỏi “Tôi hỏi anh đó.” Thẩm Sơ Hoàng đại khái nhìn Hạ Diệp Chi không nói gì, mới giải thích “Lúc nãy anh ở nhà hàng ăn cơm đã nhìn thấy hai người rồi, nhưng không chắc chắn cho nên mới đi theo tới đây.” Thẩm Lệ nghe vậy, trực tiếp hỏi ngược lại “Anh đi tới đây để làm gì?” Thẩm Sơ Hoàng bị Thẩm Lệ hỏi ngược lại đến mức sắc mặt hơi thay đổi, cũng không để ý tới Thẩm Lệ nữa, mà dịu dàng nói với Hạ Diệp Chi “Diệp Chi, anh có chuyện muốn nói với em.” “Anh muốn nói gì?” Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Sơ Hoàng với vẻ mặt không hề có cảm xúc. Cô không biết Thẩm Sơ Hoàng có lời nói tốt đẹp muốn nói với cô. Thẩm Sơ Hoàng liếc nhìn Thẩm Lệ, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, bảo Thẩm Lệ tránh đi chỗ khác. Thẩm Lệ sẽ tránh đi chỗ khác mới là lạ. “Anh không muốn nói thì thôi.” Hạ Diệp Chi nói xong, kéo Thẩm Lệ muốn rời đi. “Đợi đã.” Thẩm Sơ Hoàng vội vàng gọi Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng có chút gấp gáp “Diệp Chi, em có muốn ở bên cạnh anh không?” Hạ Diệp Chi “…” Thẩm Lệ “…”
CHƯƠNG 683 BẤT THƯỜNG, THẬT SỰ LÀ QUÁ BẤT THƯỜNG Tần Thuỷ San đưa tay vuốt tóc rồi buông xuống nói “Diệp Chi, cậu có cần phải đề phòng tôi đến như thế không? Trong mắt cậu tôi là loại người như thế sao?” Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng đáp lại “Phải.” “Đậu!” Tần Thuỷ San không nhịn được chửi thề. Hạ Diệp Chi nhìn cô mà như không “Năm đó cậu còn muốn tranh Mạc Đình Kiên với tôi nữa đó.” “Lúc đó người không biết không có tội ok?” Tần Thuỷ San mất kiên nhẫn nói. Hạ Diệp Chi lắc đầu, thản nhiên nói “Rõ ràng là Mạc Ân Nhã giành Hứa Mộ Hàn, cậu không cam tâm nên muốn làm chị dâu nó.” Tần Thuỷ San trở nên bối rối. Năm đó cô vào biệt thự của Mạc Đình Kiên, nguyên nhân thật sự phía sau đúng là giống như lời Hạ Diệp Chi nói. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, chỉ là cô không muốn thừa nhận thôi. Thời gian trôi qua đã lâu mà lại bị Hạ Diệp Chi nhắc lại, tuy cô hơi lúng túng nhưng phần lớn là chẳng còn vương vấn gì nữa. Tần Thuỷ San uống một ngụm cafe Hạ Diệp Chi pha cho mình, lời lẽ đanh thép nói “Hạ Diệp Chi, xin cậu làm rõ lại, chúng ta là quan hệ hợp tác, cậu không thể mỉa mai đối tác của mình như thế được, cậu nên tôn trọng tôi, đồng thời nên để lại cho tôi chút thể diện.” “Ờ.” Hạ Diệp Chi hờ hững đáp lại. Tần Thuỷ San cảm thấy nếu như không phải mình đại nhân đại lượng thì lúc này đã nổi giận rồi. Uổng cho cô trước đây còn cảm thấy Hạ Diệp Chi này hiền lành dịu dàng. Sau khi tiếp xúc thì mới phát hiện bên ngoài thì có vẻ dịu dàng nhưng bên trong toàn là gai, lúc nào cũng có thể đâm người khác. “Được rồi, đồ tôi đã mang tới đây rồi, chúc cậu năm mới vui vẻ. Mùng bảy tết bắt đầu nhập đoàn mở hội nghị thảo luận, đến lúc đó sẽ thông báo cho cậu sau. Dù sao cậu cũng không chào đón tôi, tôi cũng nên đi về rồi.” Tuy Tần Thuỷ San nói vậy nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích. Hạ Diệp Chi hất cằm về phía cửa nhà “Vậy sao còn chưa đi?” Advertisement “Hay là suy nghĩ kỹ lại đi, mời tôi ở lại ăn cơm được không?” Tần Thuỷ San trợn mắt “Một Giám đốc sản xuất có chút danh tiếng như tôi sao chẳng có chút thể diện gì ở chỗ cậu vậy?” “Không phải cậu rất bận sao? Vẫn còn có thời gian ở lại ăn cơm à?” Không phải Hạ Diệp Chi không muốn giữ Tần Thuỷ San ở lại ăn cơm, mà là thật sự sợ cô bận cho nên mới không nhắc. Quan hệ giữa Hạ Diệp Chi và Tần Thuỷ San đúng là hơi vi diệu. Cũng không phải cực kỳ tốt, nhưng nếu nói là không tốt thì lại có thể tín nhiệm lẫn nhau. Đến lúc thật sự cần phải tin tưởng thì sẽ uy hiếp nhau một chút. “Đương nhiên là có rồi.” Tần Thuỷ San dứt khoát ngồi lì trên sofa, tỏ vẻ không được ăn thì sẽ không đi. Hạ Diệp Chi nhìn thời gian, đúng thật là đã đến giờ làm cơm trưa rồi. “Muốn ăn gì, cậu chọn đồ trong tủ lạnh nhà tôi đi, tôi làm cho cậu vài món.” Hạ Diệp Chi mở cửa tủ lạnh, tỏ ý muốn Tần Thuỷ San qua nhìn. Tần Thuỷ San cực kỳ tích cực, giống như sợ Hạ Diệp Chi nuốt lời nên nhanh chóng đi tới. Nhìn đồ ăn chất đầy trong tủ, cô thì thầm “Tôi muốn ăn hết.” “Vậy cậu về đi.” Hạ Diệp Chi giả vờ muốn đóng cửa tủ lạnh, Tần Thuỷ San vội vàng ngăn lại “Đừng… đừng thế mà…” Tần Thuỷ San nói tên hai món ăn bảo Hạ Diệp Chi làm. Hạ Diệp Chi nấu ăn rất ngon, luộc hấp chiên xào chỉ là chuyện nhỏ. Tần Thuỷ San đứng một bên xem đến mắt chữ a miệng chữ o “Không ngờ tài nấu nướng của cậu lại tuyệt đến thế! Tôi đầu tư cho cậu mở một bếp ăn riêng, ngày ba bữa, cứ việc ra giá, giá cao thì lấy.” Hạ Diệp Chi cười khổ “Cô Tần ạ, tôi nấu cơm chứ không phải là vàng bạc châu báu, cũng không phải là văn vật cổ.” Tần Thuỷ San lắc liên tục lắc đầu “Không không không, hay là cậu thử xem đi, xem có ai đến đấu giá không.” Hạ Diệp Chi thấy Tần Thuỷ San bắt đầu ăn nói lung tung nên không thèm để ý cô ấy nữa. Lúc ăn cơm, trên bàn ăn toàn là giọng nói của Tần Thuỷ San. “Món này thơm quá!” “Ngon quá đi!” “Lần sau tôi lại đến nhà cậu ăn cơm.” Hạ Diệp Chi lặng lẽ đưa thức ăn vào miệng từ từ nhai nuốt. Mùi vị vẫn giống như bình thường mà, đâu đến mức ngon lắm? Phần lớn thức ăn trên bàn đều chui vào bụng Tần Thuỷ San. Tần Thuỷ San ăn uống no say rồi nhưng cũng không quên nhắc chuyện mở bếp riêng. “Diệp Chi, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị ban nãy của tôi đi, tôi nghĩ vị trí của quán ăn nên đặt ở…” Tần Thuỷ San còn chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Cô nhấc máy nghe rồi nói “Có chuyện gì sao? Không sao… không về… không đi ăn tối đâu, tôi có chỗ ăn rồi.” Hạ Diệp Chi vừa nghe thấy dường như Tần Thuỷ San muốn ở lại ăn tối thì trực tiếp đẩy cô ra ngoài cửa. Tần Thuỷ San tắt máy, không muốn đi ra ngoài “Tối nay tôi lại đến ăn.” “Đừng tới nữa.” Hạ Diệp Chi lạnh lùng từ chối. Tần Thuỷ San lại nói “Tôi đến chơi với Hạ Hạ” Mạc Hạ thò đầu ra “Cháu tự chơi một mình.” Dì này ăn hết cánh gà của mình rồi, tối nay đừng nên tới nữa. Khóe miệng của Tần Thuỷ San giật giật, chỉ đành xoay người rời đi. Bình thường Hạ Diệp Chi chỉ thấy Tần Thuỷ San trong dáng vẻ công việc, đây là lần đầu tiên cô thấy được một Tần Thuỷ San mặt dày như thế. Cô và Tần Thuỷ San đã đi ăn ngoài với nhau rất nhiều lần rồi nhưng cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Tần Thuỷ San. Thấy Tần Thuỷ San đã đi xa, Hạ Diệp Chi mới đóng cửa lại. Chỉ là cô vừa đóng cửa xong thì lại có người gõ cửa. Hạ Diệp Chi còn tưởng là Tần Thuỷ San quay lại, nhưng khi cô mở cửa thì phát hiện đó là Tiêu Thâm. Gần đây cô không ra ngoài nhiều, Tiêu Thâm cũng không tới tìm cô. Có mấy lần cô mời anh ta sang ăn cơm nhưng anh ta đều từ chối. Tiêu Thâm vẫn gọi cô bằng giọng không cảm xúc như trước đây “Cô Hạ” Sau đó đưa đồ trong tay cho Hạ Diệp Chi .eyJpdiI6IkU4XC82VzRIeEZPOWRcL2oxdURYa0pjUT09IiwidmFsdWUiOiIzdFlRSm1PeDBza0s5NkFpamI4azVFNnFrakM2ZXc3elRkbTJIODd5MGFPQTBQbUl6RE5uMmxtRjdIOTIxeERpMUN0YVpBUUpoXC8yK3pLdEtzRHVNRWtqKzNNS2NNRHMyUzF1MHNlb0NaU0dTcHhSVlh2RzNyMlRYYVV0dm9acG8wajVmVkhsN2pKTThIeVE1TUF6eUdLa213Z2JBSWZ0OHJXenhcL0JkNVNTVHh0eFwvK1NGTFZyY3A4MUlXTnBZRTV5Y09IcG5odVhGV2hCUXQ0c0g3U0N2WG1pbld2ZENBRnNYd3lZeHAxd0pscUFyTDZWQkxuYUhySDBMM2FUYUwyIiwibWFjIjoiNGJmZmU1ZGQ3NWY2YjI5ZDY1ZDBiOGRmNjZkMzYxMDA3ZmYxMmE3MzgyOGZiOTQyN2I3YjZiMjNkMzczM2FkZCJ9eyJpdiI6Ik9XcTR5SmZGUXNDSHlDSDZ4ZjR5dHc9PSIsInZhbHVlIjoiUWtzOEZhWldyamZKSlhTVFdsUCtaZjdiaTZlR2dLUm5QZitVV3VOSUFJK3lqK0J4TnVSUDdCRk1xMnFONnJzZWFBZFJ0czFoWkxTbWJlb0ltQ0k0YXZPTm52T1NmVDhyd0dpVTNYT1Q3cFd1NWQxY2pRUElkRDAralowNVpsT2w1YzVQa1M2NGprckUrNE1wZlRDRm9lQUhjeWJ3VDFPS3hWV2trTHZjNW9ZPSIsIm1hYyI6IjZiMjEzZjIwMzRhNjdkYzFhZDIxYTZkZGYxNmM1N2EzMWVhNTM3NjVhMjUzNjA2MjcwNDBhYTZkNzRmYmQ4MGUifQ==eyJpdiI6Ikl4UmtrbVBIbnE0NytwcEZHWElVS0E9PSIsInZhbHVlIjoiY252NTNOWlJqbGJcLzRmYkNUM1lCUHhXeFJpVk1zYkR3bm84RktcLzhYaHhTNGg5Qm1ya2VoUHVyb1BORTBlSmRsXC90azlaYVVZSnBEdWJmdE16V0tDQkhuT0hwS05MM25STVlNVUJ1bXhnQ0U9IiwibWFjIjoiNjc5MGQ5NGMyYWI0MWRjYjAzMjU2M2JmNzU0YWQ3MTViN2Y2MWU5NjA2Zjc1YzVmZjg0YTcyZWM0OTRhMjBhYSJ9eyJpdiI6IkR4RG9zRWRaVTJzU1ZQSTJtK3d4WWc9PSIsInZhbHVlIjoidkllTDB5d2tkRllSdStiOXlWaDVEVUl5N3g3alNjWmVKWUtSWURoTlJnYzByU281cENHOEtqejFIKzVDN1FZVVBrYTlXaklZNGt3dDhlSTdZUllxbFBLeGc4ZktWUnFBRXpxaFZWKzVYNTZOOW5uV0hlQWdvaXFUak5sczAwOEJnQkdFaVc5VitGUTl5ODJHOFFTTmZpTGZZUHorSDRYcjdMVWVJQXJCS2RuU1o1VmV1MEg5cXkyVlpNRDFsVGRmMnB3MVQweXpscGpTK21sVnRzWVV4QT09IiwibWFjIjoiNDFhZjc2N2Q5MDgwMDA3MjE3ZTEyZDFlOWRiYzgxZWNmYmRkZmY0MTRhNDUyZTMwYzhiNTI3MzE0YzI4Y2VmZSJ9eyJpdiI6IjdKa2tQTUNhNGtLVUxTbFhFMFNTT3c9PSIsInZhbHVlIjoiXC8wNityRzR4cWU0RytZYmZweHA2a2l6NUo3Zm01V1pIRGtycjJjY2hFb2hFVmJTalwvVUZqV1dvZlE2ZENoNXdSRzBSVUtEZG9QS3M1cmZZR25mRWc3QlRHczdjZmlZTmNXNVlJMmJFeWhLRytJdDE3UUl5UHZyWkRidG1RUmZVcCIsIm1hYyI6IjM3YmQ1MzliNmE5MjhmMTJjZTkxYzMzNDQyMzA1MWVlNjUxZmM5MDZjNmMyZDdhZTg2ZjM0ZGYzMDNiNzBkZDIifQ==eyJpdiI6ImpCdXc1eUYzMGhnU21NemcyMXpoT2c9PSIsInZhbHVlIjoiOEFVT1oySUJQeENkWW1YSHdlQnJmOHpCTTFYSGgweWUwMFwvbFdsdXVkQTBvcGRTaEdxaXZpWlZhcnNVY2lvbGVIdkRMUG5SRWs1dFltMUpFT2xIUWlRQkJaVGxJY0VGOUlaRkJOZ1p4eldZPSIsIm1hYyI6ImZiOTUwNWJlYjUzNGVmODM3Mjc0YTM5NzBjNDBhYTBmYmUyYzI3MDBlOGExNjk0YWU1ZTdkMDFhZDIzYWJkMzgifQ==eyJpdiI6IlZ5WlE1QytGUlhaSFhUaTlMM1J6aHc9PSIsInZhbHVlIjoiYjlkMVZCajhVNndvUThPaU1MUWI0M3dmSEhmNE9WQ1BYSERYR0NqaXo1RWVZUDMweVQ4UnFyeXVTUlp1VXlPUDh1a1JwakRrZDZKa2hSRHFOU2g4R1JmN2tMUXNYR1lUNXNScm9GSUgxSFJPZnhockxIdVZlUmVod0Z0eTlOVGhNZ3ZaQitSbXA3cnpHaTBad1wvQzlqQT09IiwibWFjIjoiYzcwYzMyZWNiMThkMTdlY2ViOWI2ODQ0MTBjOGFjOTllYmYyMDNmYWMxNWVjNDQ2NzNkYjJjYWQ5YjEwNzJiMCJ9eyJpdiI6IlFQbnRKRXlERVVmcjR4YkNcL1B5YXJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFFOVhUNE5Xb01QRThzVUNJem95dWxQc3ZTM3NaMmpTaDBEK3RxY0tMM202VXJOMHJhdzhJWDNub2hIQzI0dEd4Z0VvaFpIRHZNSmg5N0RqZ3BuZHdGXC9acTZKWDhZeGRoVzlLQzRmYmY2NTBQRVB4alZVZEdSYWJLazRuckVIbTZRaWo5TWNoTmxNQUlJYUFST2VJRzBHNlNRM2U0TWxBV0RTSjJQV1BjQ1JTVlwvKzRkbkJEXC9vc3hsa05HSmhuRTJ2UWZlMjJqSGt2U1ord0thT0JOaWh0VUxIanFmZ0FhZTNYaG1cL0ZZd21kdXdKSnp1cUpseEtMVUdOR05HMjZINUVkSHQ0ZGVBSG5ndFRXUWFhT3k0WEh4RnRMWlEra205TmdvT2tld0ViZUxlOFV4bEJ1bnBTYzhNK25zZDJlUFg4YlQzZFoxMWxBcmJNeEszblhwdlE9PSIsIm1hYyI6ImEzMzFhZDdhYjgwZWQ0NTllZGM0NDgzZWYwZjE1NjZkYzM0MWFmMDVjMTkwOTY4NGY4OGVmYzNiMDgwZTdhNDAifQ==eyJpdiI6InlYUG9jSFRKOHJ6OTJ5Q1pMWSs1K2c9PSIsInZhbHVlIjoiNSt4STdLcjREQkpaTXJLWTMxWEdDRWlYaTJZaStjVjh0SkhFY0tGaHNyRXRwb203dE8zQTVOeU1ldSt5V01CcTliYWhybDJ0aUJiT1Fid2dONmxQOEYzRHhsckxSOHJUUWx0RGJuUHJcL09wQ3ZkenFkTlc3WlNqMXAySElOdEJVNnl2Ymh6QnZhVmVEWTZRXC9iWFhVTXNjcUk2YldldnNRbkRFM0JORmNXeFwvQWpsUGxZZzJXQWNkS0wxZk9sU2xUdkR5VHk5QktVd1l0VytnSkQrelYwSk1YRnNuSTRQWDh3dkRPMU1naTlsa08zNUZDaEpUa0tQeTdRaHpaMnNZb2E0REY3SXNzTlZ3eVFBeDJtZE1RajFJamJRNzRCYnFJaHhsWTkrNXRURDFweEhEb0p5S21vXC80K255UWMyKzU0TFhWaFhLMlVmZTJQT1ppUzNUbEpJb1Y3bXcxd3VnYkFpc1pyN04xN0JmcFRQT0tTTml3RE5kZmF1K0pNayt5RDJJVCtVR1FlVHlvXC9CdHNBUG5qcmdVTGNtK2UxWG52cjV2d004eDVuTUNvWFRkV0hndXhxZk5zR0J6anRyaFVDcGFLVkpTa1lxY2VjMnpJN3Nha2R0TzYrZTlKUkg0S2JwS09iZllTbE1IMlNEMk1uUTBMNmM1UnpMblBYb0NQY1FYTlFyNUNDNjZLQjRwNlJ5U0ZMZ3FLcFVnRUFIbGZCSEFhcVRKXC8rbGxVPSIsIm1hYyI6IjljNjUxMTM4YTllZGIxMTgzMDY2YzA4YTI1MGU0OTM2Yzc3YThiZjQ4YmJjOGRiZjJmOTJmY2MwZmZkNGE3NjYifQ==eyJpdiI6IklnNTUwbFZCWGFvWFdYT2lnQlNQT0E9PSIsInZhbHVlIjoiYkNZSkQ5VmFGVlpucXIySHpjMzZpa3hXNXJpT21uUDdFbzUrNmZOOUVVQ1luMWZ0Rm44UU9aamdNbWdIZEp1aE1GWU9cL2N2Yjkxb2tzU0NmcFZ0TVlzVDlsY1haaW9xWVJiZG1ic2hRdGJRcUFMaTVoOFFrZWJabkdUZlBtVGVZd29TcUZRNjIwMTkwNXE2WHpQdDh2dE0ydHgwTGlsR0ZSYktkb3dJUGpzbG9IY0xaY0xuUnpJZzE3ZTNcL0g1OHkiLCJtYWMiOiJlOGViZTllNzhkY2NlNzY4YTExYWUwOWY4N2I5NDBlMTU2MDBmMzFlNjc0NzFiOGM5NTNhYmIyYmJmZTc5ZTRiIn0=eyJpdiI6Im0xSGFRdlJwNktld2VtcDc4RFhlSUE9PSIsInZhbHVlIjoib2lwOTFtdFwvRm93NVV4YkhKenhSREJJWmNmSnJ1M3A3Q3hXYnF6WWNNMHpRaXc0MmdiT2U5VmYzVHpuWVBmVm5ZZDFpSUVjMDZxdmtVb1l0MWMwWmRGXC9BeXJua0pDN2xoenl4YzhZSlwvZXpOdnJBV3M0QmFINzE2VElFYkVXNmRyQlUyMTJwTmMzcmx4TE5ubGYxbnZnPT0iLCJtYWMiOiJjN2RmNTdjNWI2ZDE0ODI0NGFmM2YzZDFjNDE3NTJmOGU0OWQxMmQ0ODg5MjJmNTc1ZmU3NzI4YmQyNGI1N2UyIn0=eyJpdiI6ImJWclh5WlwvNW1DTis4SHNqTGJ2cW93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVPWFBCbzhHV1cxVzE4RE5vcGlwU2x0V3NXZk9ha0FRYk96OTNtNUtKalVNVmM1Yk4yVUxuMU4wVVFNeER5d0xXT042ajJSY3hLcXF4VjZQbkFFZXBnaVwvZXVzakdtUko2SDZKM0dNR3dJMGNKTEc0XC9pV0ZsV3FKbUVQenR0TFNwMVpuVUd5Yjh4aVZXZ0M5ZzRPRTlNVTA4SG1NQ0NmYm80ZnNOMWpISGpjPSIsIm1hYyI6ImU0MTgyZjZmYmRiZmY3MzRhN2FmMjEzNzZlYThiODQ3MjFhNDU0YWNkZDFiYTA3YTcxZTRlMDQ4NDY0NDNjNWEifQ==eyJpdiI6IlZMSUhuMHEwYUliUUxmNitnN3pJd3c9PSIsInZhbHVlIjoiUEErd0RlZzUzWEVKSVJFYThaR09rNmZFMDl5WFF4Y3VOUUZnMzBrM1BDVzhOZFpIR0hFVXpHcFFaODBTWG5XRVwvc1VjMzJxZ0lVTVV5ZmRsb0V3RVwvYWZubUxyNjFCRXh6aWtoeDBmdytKWT0iLCJtYWMiOiI5YjU2MmEzYmEwMDQ0N2FhMzYxYWYyNGUyNWMwNDIyZTI2YTg3NTIzYWQ3MGQ5NTZkZWQwY2Y5NGQ5MTE3YWZiIn0=eyJpdiI6InJaODNlNzZhWXNZXC9GNEliVzMxZ2x3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ind2S21DdHFRK3Jtak5CQ25hTGdFdlwvWnprd2ZmaUxhbjQwMGRhSzNQXC9iQzdaXC9JMCtSeXcxTENzYUpmSHRWcFlDR2t4cWE0c3NXTkZvOWlOYWhNakFKZlhLZGVBM3poSndRTHpkOURrcGs0OHA3WnV0cmR5ak1MTUxUeVwvaTd5VENNNW8zNGY4MU54WXkzK3FUMCtsczNrSzVUQzRrTEszQitpNDU0Z2hsRkUwRE92ME9aanFrR3JBRGVUdnFJdzl0RzRoSXZpWWdpTDdjaHoyUFBFNkQ1S3I5aTZLdnliaWZEdzk3Qm5kdGdmSWFKRDJFN0x3Z1h4V2N0Um5OanQrUFQ3QVFiNEdtNTByczJHdkdiRFk0RmlVVW5ZNm9DYm1ReEJkdHdBXC94QUU9IiwibWFjIjoiMjhkOGViNjU5OTNkODU0NTQwMTBhZmMyZTI4MmYyNTg3NjUxNTllNzE2N2JlY2U5MjJkNjFjMDUxZTU1MjdlMSJ9 Hạ Diệp Chi bất lực đáp “Năm nay các cậu hẹn nhau tặng quà cho tớ đấy à?”
CHƯƠNG 206 TÔI CHỊU ĐỦ LẮM RỒI CHƯƠNG 206 TÔI CHỊU ĐỦ LẮM RỒI Hạ Diệp Chi ra khỏi phòng của Hạ Hương Thảo, vừa đi xuống lầu vừa định gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên. Chỉ là cô còn chưa kịp gọi đi đã nhìn thấy Trần Tuấn Tú ở góc rẽ cầu thang đang đi vào phòng khách. Theo bản năng cô ngắt cuộc gọi đang gọi đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Tuấn Tú. Trần Tuấn Tú mặc bộ vest âu phục đúng mực, thoạt nhìn có vẻ hơi phong phanh, nét mặt ôn hòa thường thấy, độ cong khóe miệng chuẩn mực. Anh ta giống như người mẫu từ trên poster điện ảnh bước ra vậy, rất đẹp lại mẫu mực. Nếu như không xảy ra tất cả những chuyện này, bây giờ Hạ Diệp Chi vẫn còn là fan của anh ta. Có thể ánh mắt của Hạ Diệp Chi quá mức chăm chú, khiến cho Trần Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn về phía bên này. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau kia, vẻ ôn hoà trên mặt Trần Tuấn Tú có vết nứt. Nụ cười trên môi anh ta trở nên cứng ngắc, nhưng chỉ vỏn vẹn trong thời gian mấy giây anh ta đã khôi phục lại nét mặt bình thường. Hạ Chính Tu còn ở trong phòng khách, Trần Tuấn Tú thu lại tầm mắt rồi bước về phía Hạ Chính Tu, thái độ khiêm tốn “Con chào ông Hạ.” Hạ Chính Tu mỉm cười “Anh Trần, mời ngồi.” Lúc Hạ Diệp Chi đi xuống, Hạ Chính Tu và Trần Tuấn Tú đang ngồi nói chuyện trên ghế sofa. Hạ Diệp Chi cố hết sức nhịn xuống, cô đã tốn rất nhiều sức lực mới nén được kích động muốn xông tới chất vấn anh ta. Không biết Tiêu Thanh Hà từ đâu xông ra, kéo tay Hạ Diệp Chi đi vào một gian phòng. Bà ta đứng trước cửa nhìn trái nhìn phải một hồi mới đóng cửa phòng lại, kéo Hạ Diệp Chi vào trong “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trên giấy kết hôn lại là tên của chị con?” Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thanh Hà. Rốt cuộc người mẹ này của cô cũng biết quan tâm đến cô sao? Thế nhưng một giây sau Tiêu Thanh Hà đã đâm thủng ảo tưởng của cô. “Nếu con sớm trả lại vị trí mợ chủ nhà họ Mạc cho Hương Thảo thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay rồi. Ai bảo con tham lam như vậy, bây giờ xảy ra chuyện rồi đấy, con xem Hương Thảo cũng bị nhốt lại rồi, đáng thương biết bao...” Tiêu Thanh Hà lải nhải nói đủ thứ, cuối cùng lại hỏi với vẻ lo lắng “Cũng không biết chuyện này có ảnh hưởng đến công ty không...” “Hừ!” Hạ Diệp Chi thực sự không nhịn được cười khẩy một tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng “Tiêu Thanh Hà, đầu óc của bà có bệnh không? Có bệnh thì đến bệnh viện đăng ký khám bệnh ở khoa tâm thần đi, đừng ở chỗ này của tôi hạ thấp trí thông minh của mình, tôi chịu đủ rồi.” Thiết kế của biệt thự nhà họ Hạ không tệ, hầu như mỗi gian phòng đều là thông về hướng Nam Bắc, ánh sáng vô cùng tốt. Chính là bởi vì ánh sáng quá tốt, nên biểu hiện trên mặt Hạ Diệp Chi cực kỳ rõ ràng, rõ đến độ không sót một chút gì. Tiêu Thanh Hà rõ ràng nhìn thấy vẻ mệt mỏi chán chường cùng với một loại bình tĩnh sau khi trải qua thất vọng trên mặt Hạ Diệp Chi. Bà ta không dám tin Hạ Diệp Chi sẽ nói ra những lời như vậy “Diệp Chi? Con sao vậy?” Trong trí nhớ của bà ta, Hạ Diệp Chi vẫn luôn là đứa bé ngoan ngoãn, bà ta nói gì Hạ Diệp Chi cũng sẽ đồng ý, cũng sẽ đi làm. Nhưng mà những lời nói lúc nãy của Hạ Diệp Chi lại khiến cho bà ta có phần hoảng hốt. “Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ?” Tiêu Thanh Hà nhăn mày, trực giác mách bảo lúc nãy là do bà ta nghe lầm mà thôi. Bà ta giơ tay ra túm lấy cánh tay của Hạ Diệp Chi “Mẹ biết con gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến tâm trạng con không vui, nhưng bởi vì những chuyện này vốn dĩ là vì chính con...” “Tôi làm sao để nói chuyện với bà đây?” Hạ Diệp Chi lặng lẽ lùi về sau hai bước, tránh cánh tay của Tiêu Thanh Hà “Hạ Hương Thảo còn chửi bà là một con chó của nhà họ Hạ, vậy mà bà vẫn muốn đi theo lấy lòng chị ta, tôi chẳng qua chỉ nói thật thôi mà bà đã nghe không vô rồi à?” Sắc mặt của Tiêu Thanh Hà hơi thay đổi “Hương Thảo còn nhỏ, tính tính chưa chín chắn, thỉnh thoảng nổi nóng cũng là chuyện bình thường.” Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói “Tôi còn nhỏ tuổi hơn chị ta đấy.” Nhất thời Tiêu Thanh Hà nghẹn lời, Hạ Diệp Chi vẫn luôn nghe lời bà ta, đột nhiên nói với bà ta như vậy, vốn dĩ trong lòng bà ta đã không thoải mái, lúc này cũng không còn vẻ mặt tốt, lạnh lùng nói “Con so đo gì với nó? Mẹ tốn công tốn sức lấy lòng bọn họ, còn chẳng phải là vì để cho hai mẹ con chúng ta có chỗ đứng trong nhà họ Hạ hay sao?” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi hờ hững nói “Không phải chúng ta, là một mình bà mà thôi.” Tiêu Thanh Hà còn đang muốn nói gì đó, Hạ Diệp Chi đã cắt ngang bà ta “Bà đừng nói những lời quỷ quái gì mà vì hai mẹ con chúng ta nữa, tôi không muốn nghe nữa. Bà cũng đừng tìm lý do giải vây giúp Hạ Hương Thảo nữa, bà phải nhớ kỹ lúc đầu là bà quỳ xuống xin tôi thay chị ta gả vào nhà họ Mạc đấy.” Bây giờ Hạ Diệp Chi đã chẳng quan tâm nữa, trong tư thế bất chấp tất cả. Mạc Đình Kiên hết lần này đến lần khác cho Trần Tuấn Tú cơ hội, anh không tiếc lấy cô ra thăm dò, kết quả cuối cùng dẫn đến việc cô trở thành “kẻ thứ ba”. Mà cô và Mạc Đình Kiên lại chẳng phải như vậy sao? Hết lần này đến lần khác cô đã cho Tiêu Thanh Hà cơ hội, nhưng cuối cùng cô lại nhận được tổn thương sâu hơn. Vốn dĩ lòng người là không công bằng, đối với một số chuyện vừa mới bắt đầu đã ý nghiêng về phía nào đó rồi, cho dù bạn tốn công sức muốn sửa lại cũng chỉ uổng công mà thôi. Giữa cô và Tiêu Thanh Hà chính là như vậy. Giữa Mạc Đình Kiên và Trần Tuấn Tú cũng là như vậy. Điều không giống chính là cô cho Tiêu Thành Hà cơ hội là cô có mong chờ, Tiêu Thanh Hà ngoại trừ việc không tiếc làm tổn thương cô ra, bà ta không hề làm tổn thương đến người khác. Mà Trần Tuấn Tú lại chĩa mũi dùi thẳng vào cô. Trong bàn cờ giữa Mạc Đình Kiên và Trần Tuấn Tú này cô đã trở thành kẻ bị hại. Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi “Bắt đầu từ ngày tôi đồng ý gả vào nhà họ Mạc, tình cảm mẹ con giữa chúng ta đã hết rồi. Sau đó bà và Hạ Hương Thảo dựng ra vụ án bắt cóc, tôi cam tâm tình nguyện đưa ra thẻ đen để cứu bà, là bởi vì tôi muốn cho bà một cơ hội cuối cùng.” “Có lẽ bà không biết sau khi bà đi, Hạ Hương Thảo muốn để cho hai kẻ bắt cóc đó làm gì tôi đâu, bọn chúng muốn…tôi...” Hạ Diệp Chi quay mặt đi, trong con ngươi sáng như mắt mèo kia đột nhiên lóe lên tia sáng kỳ lạ, cô bổ sung bốn chữ phía sau “Hiếp trước giết sau.” Trong nháy mắt con ngươi của Tiêu Thanh Hà co rút lại, bà ta bỗng rùng mình một cái. Hạ Diệp Chi mỉm cười hài lòng, chậm rãi bước ra ngoài. Tiêu Thanh Hà thấy Hạ Diệp Chi đang đi gần đến cửa phòng, cách bà ta càng lúc càng xa, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác khủng hoảng. Bà ta theo bản năng đuổi theo hai bước, gọi cô lại “Diệp Chi!” Hạ Diệp Chi coi như không nghe thấy, bước thẳng ra ngoài. Sầm! Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng hoàn toàn im lặng. Tiêu Thanh Hà đứng ở giữa phòng với vẻ mặt u ám. Bà ta thật sự đã sai rồi sao? Nhưng mà bà ta sai chỗ nào chứ? Làm mẹ kế chẳng phải cũng giống như bà ta sao, đối xử tốt một chút với con cái riêng của chồng hay sao? Hạ Diệp Chi là con gái ruột của bà ta, bất kể bà ta đối xử với Hạ Diệp Chi thế nào, cũng không thể nào thay đổi được chuyện bọn họ là mẹ con ruột. Đúng, chính là như vậy. Hôm nay Hạ Diệp Chi nói những lời này chẳng qua là bởi vì bị chuyện của hai ngày gần đây làm cho hồ đồ mà thôi. Cho dù nói thế nào, bà ta cũng là mẹ ruột của Hạ Diệp Chi. Hạ Diệp Chi không thể không nhận bà ta. Vừa nghĩ như vậy vẻ mặt bà ta đã khôi phục lại bình thường. Mấy năm qua Hạ Diệp Chi vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ chẳng qua là nổi tính xấu thôi, qua vài ngày là hết, rồi cô cũng sẽ lại như trước đây.
hạ diệp chi mạc đình kiên