vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấy
BẠN ĐANG ĐỌC. Vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấy Humor. Tác giả: Giang Tâm Tiểu Chu Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh Nguồn: itsaugusttime.wordpress.com Trạng thái: Full Editor: Cá Ngừ Tình trạng bản gốc: Hoàn(67 chương) Thể loại: đam mỹ, hiện đại, trọng sinh
Không phải anh nói không thích em liền nhất định phải làm." Chu Độ siết chặt tay lại thành quyền. Hạ Nghiêu vậy mà lại nói thêm: "Em không cần tiền của anh, em cũng sẽ không từ chức, nếu như anh không thích, anh có thể không cần đến đón em tan làm nữa."
"Em vẫn còn yêu anh đúng chứ?" Ánh mắt hắn mang theo chút dè dặt. "Điều này," Hạ Nghiêu khó khăn mở miệng nói: "Điều này không còn quan trọng nữa." Cậu lấy hết dũng khí, nhìn vào mắt Chu Độ, nói từng chữ một với hắn: "Em không đáng để anh yêu em."
Mag Je Flirten Als Je Een Relatie Hebt. Reads 701,203Votes 48,747Parts 67Complete, First published Jun 06, 2019Table of contentsThu, Jun 6, 2019Thu, Jun 6, 2019Sat, Jun 8, 2019Sat, Jun 8, 2019Sat, Jun 8, 2019Sat, Jun 8, 2019Sat, Jun 8, 2019Sun, Jun 23, 2019Sun, Jun 23, 2019Sun, Jun 23, 2019Sun, Jun 23, 2019Sun, Jun 23, 2019Sun, Jun 23, 2019Sun, Jun 23, 2019Sun, Jun 23, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Mon, Jun 24, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tác giả Giang Tâm Tiểu Chu Thể loại Đam Mỹ, Trọng Sinh Nguồn Trạng thái Full Editor Cá Ngừ Tình trạng bản gốc Hoàn67 chương Thể loại đam mỹ, hiện đại, trọng sinh... Nội dung truyện kể về mối tình ngọt ngào của một ngốc bạch máu chó. Hạ Nghiêu có được cơ hội sống lại trở về thời trung học, gặp lại người mình từng thầm mến, do đó hắn đã lựa chọn cho mình một con đường hoàn toàn ngược lại. Nếu như anh không yêu em, vậy thì em nguyện ý buông tay để anh tự do. Nhưng mà, hình như sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của bản thân. Một câu chuyện vô trách nhiệm Trước khi sống lại - Hạ Nghiêu Tớ thích cậu. Chu Độ Cậu nói gì? Sau khi sống lại - Chu Độ Anh thích em. Hạ Nghiêu Tớ chỉ coi cậu là bạn học. Chu Độ... [Nhưng mà trong cuốn nhật ký của em rõ ràng không phải viết như này!] Câu chuyện còn có một cái tên khác "Một cuốn nhật kí tỏ tình dẫn tới tình yêu". Truyện đăng với mục đích đọc off và chưa có sự cho phép của tác gia hay editor, phiền không mang đi nơi khác!32hiệnđại
Chu Độ mang theo vết thương trên mặt, khóe mắt bầm đen như cột điện, Hạ Nghiêu thì đang ngoan ngoãn cúi đầu cụp tai xuống nghe bà chủ tiệm đứng đó văng nước miếng tung tóe."Hai em thật là quá tài năng! Mới sáng sớm đã cùng học sinh lớp phổ thông đánh lộn!" Ông cố ý nhấn mạnh ba chữ "lớp phổ thông" kia, càng nghĩ càng tức giận"Mặt mũi của lớp chuyên chúng ta đều bị hai em vứt sạch rồi!"Chu Độ vẫn là một bộ như chẳng có gì xảy ra, quay đầu nhìn chằm chằm cây ngô đồng ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì. Hạ Nghiêu trong lòng xấu hổ, Chu Độ là vì cậu mới đánh nhau cùng người ta."Chuyện này tôi nhất định phải báo cho gia đình hai em biết, đã là lớp 12 rồi, không đem tâm tư mà đặt trên việc học, lại còn lúc lên lớp mà đánh nhau." Bà chủ tiệm chỉ vào Hạ Nghiêu tiếp tục mắng"Đặc biệt là em đấy Hạ Nghiêu, tôi nghe các thầy cô khác nói bài tập một bài em cũng không làm, bây giờ lại còn đánh nhau, làm sao vậy, em tưởng rằng mình có thể đậu vào đại học Thanh Hoa sao, số điện thoại của mẹ em là gì, tôi bây giờ liền gọi mẹ em lên trường, đều là cuối cấp rồi, gia đình cũng không biết phối hợp với nhà trường!"Hạ Nghiêu căng thẳng nắm chặt vạt áo của mình, cậu đang định mở miệng xin thầy tha cho lần này, Chu Độ kế bên lên tiếng nói"Cậu ấy không có đánh.""Cái gì?" Bà chủ tiệm không nghĩ tới Chu Độ im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng."Cậu ấy không có đánh, chỉ đi vệ sinh mà thôi, đánh nhau chỉ có em."Bà chủ tiệm nghe được lời này, tức khắc nổi trận lôi đình, ổng vỗ bàn một cái rống lên"Em tự hào quá ha! Bây giờ tôi liền gọi mẹ em lên."Chu Độ chẳng hề để ý nói"Thầy ơi, mẹ em mang thai sắp sinh rồi, thầy gọi bố em lên tốt hơn đấy."Bà chủ tiệm không nghĩ tới Chu Độ vậy mà chẳng hề sợ việc mình gọi gia đình lên, tay nhất thời run run chỉ vào Chu Độ nói"Được, được lắm, tôi xem em chẳng có chút hối cải nào, Hạ Nghiêu em về phòng học, còn Chu Độ em ra ngoài đứng cho tôi, lúc nào bố em đến, lúc đó em mới được lên lớp!"Bà chủ tiệm nói xong cầm lấy ly nước định uống một ngụm, phát hiện ly nước chẳng còn một giọt, vì vậy liền đi lấy bình Nghiêu vừa định mở miệng, người bên cạnh cúi người xuống ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu"Không muốn bị gọi gia đình lên thì im miệng."Hơi thở của Chu Độ trong nháy mắt liền bao lấy Hạ Nghiêu, cậu còn chưa kịp phản ứng, người kia đã đứng thẳng Nghiêu nhất thời có chút ngốc chủ tiệm rót nước xong trở về phát hiện Hạ Nghiêu vẫn còn đứng ở chỗ kia không nhúc nhích, lập tức tức giận nói"Em cũng muốn cùng cậu ta đứng trước cửa phải không, còn không mau trở về học."Hạ Nghiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Độ, rất nhanh liền cúi đầu rời khỏi văn khi trở về phòng học Hạ Nghiêu có chút không yên lòng, giáo viên Hóa học trên bục giảng liếc cậu mấy lần, Hạ Nghiêu cũng không mạp dựa đầu vào phía sau sách, nhỏ giọng hỏi Hạ Nghiêu" Nghe nói cậu cùng học sinh lớp năm đánh nhau hả?"Hạ Nghiêu nhìn Mập mạp một cái, lắc lắc đầu không nói khi tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Chu Độ cũng không có trở về. Hạ Nghiêu từ chối lời mời cùng đi ăn trưa của Mập mạp, ngồi trong phòng học ngây ngồi bị ai đó vỗ một cái, Hạ Nghiêu mới phục hồi tinh thần, phát hiện Vương Hạo và Trương Dương đang đứng ở trước mặt Hạo cau mày nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu hỏi"Nghe nói Chu Độ cùng mày ở trong nhà vệ sinh đánh nhau cùng lũ lớp năm, rốt cuộc có chuyện gì, nó đâu?""Vẫn còn ở văn phòng."Vương Hạo quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen, nhìn người cậu chẳng có chút vết tích của vụ đánh nhau, thế là hỏi lại"Vậy sao thầy lại cho mày về."Hạ Nghiêu há miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào."Mày có nhìn thấy Chu Độ cùng với bọn họ đánh nhau không?" Vương Hạo lại hỏi một Nghiêu gật đầu. Vương Hạo lập tức nổi giận"Đều là bạn học vậy mà mày nhìn thấy Chu Độ bị người ta đánh cũng không giúp, mày tốt bụng quá ha!"Hạ Nghiêu lúc đó quả thực không hề tham gia cuộc đánh nhau của bọn họ, bởi vì ngay lúc ba người lớp năm kia nhào lên, cậu bị Chu Độ đẩy ra ngoài cửa, sau đó bị bọn họ ngăn lại ở bên Nghiêu rũ mi mắt xuống, ừ một phòng học đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc"Mày mới bị người ta đánh."Vương Hạo vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía sau Hạ Nghiêu, chỉ nhìn thấy Chu Độ tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía bọn người Chu Độ thon dài, đồng phục trường hơi rộng được Chu Độ cẩu thả mặc vào, có cảm giác đẹp trai kiệt ngạo bất tuân."Còn không bị đánh hả!" Vương Hạo chạy đến bên người anh, chỉ vào khóe miệng của anh lớn tiếng nói"Mày nhìn xem ở đâu cũng tím, là ai đánh vậy, anh giúp chú mày trả thù!""Mày là anh ai đó." Chu Độ vỗ một cái lên đầu của cậu ta, khóe mắt lại không tự chủ nhìn lướt qua Hạ Nghiêu."Tao nói thiệt đó, mấy thằng đó là ai, tan học tụi mình đi chặn đường tụi nó.""Chặn cái rắm." Chu Độ liếc cậu ta một cái, đi về chỗ ngồi của mình"Tụi bay mau đi ăn cơm đi, tao chút nữa phải về nhà.""Về làm gì? Tao phắc, không phải bà chủ tiệm đuổi mày về nhà chứ!"Tâm tình Chu Độ hình như rất vui, anh cong khóe miệng, đắc ý nói"Đi bệnh viện xem em gái tao."Vương Hạo sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng, cậu ta vui mừng hỏi"Dì sinh rồi hả?""Ừ." Chu Độ gật đầu một cái, đeo ba-lô lên vai"Tụi bay đi ăn cơm đi, tao về đây, bố tao đang đợi tao trước cổng."Vương Hạo ầm ĩ đòi cùng theo Chu Độ đi bệnh viện, cuối cùng vẫn là bị Trương Dương lôi Nghiêu vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, Chu Độ vốn muốn đi về luôn, anh nhìn qua Hạ Nghiêu một cái, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh cậu, giả vờ vô ý hỏi"Cậu không đi ăn cơm hả?"Con mắt Hạ Nghiêu ngày thường rất tròn, nhưng bởi vì khóe mắt hơi hơi rũ xuống, cho nên lúc nào cũng cho mọi người người một dáng vẻ đáng Nghiêu thế nhưng không có trả lời câu hỏi của anh, lại hỏi ngược lại Chu Độ"Cậu sinh em gái rồi?"Chu Độ không nhịn được cười khẽ một tiếng"Là mẹ tôi sinh tôi một đứa em gái."Mi mắt Hạ Nghiêu rũ xuống, nhẹ giọng nói"Chu Độ, cảm ơn cậu."Chu Độ đứng đó không nói gì, Hạ Nghiêu đứng lên chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới vừa đi một bước, cánh tay liền bị người nắm lại."Nếu muốn cảm ơn thì mời tôi đi uống trà sữa đi."Hạ Nghiêu kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn."Tôi muốn uống ở cái quán trà sữa kế bên trường kia." Chu Độ cố ý nói thêm."Được thôi." Thanh âm Hạ Nghiêu có chút gượng gạo đáp lại, sau đó hất tay Chu Độ ra liền chạy ra khỏi phòng muốn báo đáp Chu Độ, không chỉ là một ly trà sữa. Hạ Nghiêu biết, mình sắp có thể giúp Chu Độ giải quyết được một vấn đề nan giải.
“Chúng ta… chia tay đi.” Hạ Nghiêu lúc nói ra những lời này, sắc mặt có chút tái nhợt, lại như thở phào nhẹ nhõm vì buông xuống được những gánh nặng. Cốc cà phê trong tay đang bốc hơi nóng, đầu ngón tay cầm ly cà phê đã bị hơi nóng làm cho đỏ Độ ngồi đối diện mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, giọng nói không nghe ra là vui hay giận mà hỏi ngược lại “Cậu có ý gì?”Hạ Nghiêu cúi đầu không trả Độ nhìn cậu chằm chằm thật lâu, giọng nói âm u hỏi “Tôi đang hỏi cậu có ý gì?”Hạ Nghiêu hít sâu một hơi, bình thản mở miệng nói “Chu Độ, em không thích anh nữa, chúng ta chia tay thôi.”“Không thích tôi?” Ánh mắt Chu Độ lạnh đi, hùng hổ dọa người nói “Cậu lớp 12 ép tôi cùng một chỗ với cậu tại sao không nói không thích tôi, cậu đại học lôi kéo tôi cùng cậu lăn giường tại sao không nói không thích tôi? Cậu cùng tôi bên nhau 7 năm, hiện tại mới nói rằng cậu không thích tôi nữa?”Lời này của Chu Độ như một thanh đao sắc bén, moi những thứ bỉ ổi hèn hạ mà Hạ Nghiêu giấu sâu dưới đáy lòng ra ngoài ánh đó đúng là cậu dùng thủ đoạn để ép Chu Độ ở bên cậu, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cậu biết mình làm sai rồi, một người nếu như không thích mình, thì dù có ép buộc người đó ở bên mình cũng vô hiện tại nhận ra được sai lầm của mình, cho nên cậu muốn buông tay Chu Độ để anh rời Nghiêu im lặng nghe xong những lời này của Chu Độ, bàn tay cầm cốc cà pha hơi siết chặt lại, cúi đầu nhẹ giọng lặp lại một câu “Em muốn cùng anh chia tay.”“Chia thì chia!” Chu Độ đột nhiên từ ghế đứng lên, “Cậu nghĩ rằng tôi thích việc ở bên cậu sao?” Hắn cao giọng nói, ánh mắt của những người xung quanh thoáng cái đều tập chung hết về phía hai người.“Nhìn gì mà nhìn!” Chu Độ hét to với những người vây xem, sau đó cầm cái áo khoát vắt trên lưng ghế đi ra Độ vừa đi, cái lưng căng thẳng của Hạ Nghiêu liền cong xuống, đôi mắt bị hơi nóng của cà phê bốc lên làm cho có chút ướt át, cậu dùng sức nháy mắt một làm cho cậu bất ngờ nhất chính là, Chu Độ còn chưa đi ra tới cửa, liền xoay người đứng lại bên cạnh Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn Chu Độ xuất hiện lần nữa trước mắt mặt Chu Độ có chút không kiên nhẫn nói với Hạ Nghiêu “Còn ngồi ngốc ở đây làm gì, về nhà!”Lông mi Hạ Nghiêu hơi run một chút “Em… chút nữa sẽ tự về.”“Tự về?” Chu Độ lại lần nữa cao giọng, “Bên ngoài tuyết lớn như vậy cậu làm sao trở về, với lại sau khi trở về chẳng phải vẫn cùng tôi ở một chỗ sao.”Hạ Nghiêu lúc này mới chậm rãi từ ghết đứng lên, cúi đầu đi theo sau Chu người vừa đi tới cửa của tiệm cà phê, Chu Độ liền ngừng lại, anh nhìn tuyết bay tán loạn bên ngoài, nhíu mày một cái, kéo cái khăn quàng từ trên cổ xuống, xoay người quấn lên cổ Hạ Nghiêu. Không đợi Hạ Nghiêu mở miệng lần nữa, anh liền xoay người kéo cửa kính của tiệm cà phê, đi vào trong cơn gió tuyết đang thổi tới thống sưởi trong xe vặn đủ ấm, mùi hương của chiếc khăn quàng vốn ở trên cổ Chu Độ trong không gian chật hẹp chậm rãi quấn quanh chóp mũi của Hạ Nghiêu, cậu cúi đầu, đem nửa khuôn mặt vùi vào trong chiếc khăn quàng đang được quấn trên người cả đường đều im lặng, khi xe đứng chờ đèn xanh ở một ngã tư, Chu Độ mới mở miệng hỏi “Chia bao lâu?”“Cái gì?”“Tôi hỏi cậu muốn chia tay trong bao lâu, tôi biết, cậu không phải đang làm mình làm mẩy với tôi sao? Vì cái gì, chẳng lẽ là lễ Giáng Sinh mấy ngày trước không ở bên cậu? Tôi nói rồi hôm đó có việc, tối hôm đó thật sự phải tăng ca. Đến năm mới tôi được nghỉ, lúc đó sẽ cùng cậu đi ——”“Chu Độ.” Hạ Nghiêu lên tiếng cắt ngang hắn, “Anh… yêu em sao?” Cậu quay đầu nhìn Chu Độ, nhẹ giọng hỏi một tai Chu Độ liền đỏ lên, anh ho khan một cái hắng giọng nói” Nói cái này làm gì.” Sau đó giống như phản ứng kịp, nhịn xuống khóe miệng nhanh chóng liếc qua Hạ Nghiêu ở bên, lại đem đầu hai người đặt đối diện, mặt nhìn thẳng phía trước mà nói ” Thì ra ban đầu cậu là muốn nghe cái này sao, thật là, sao cậu lại giống mấy em gái vậy hả, đều là người lớn rồi, mà sao ngày nào cũng nói nào tình nào yêu —-”“Anh yêu em sao?” Hạ Nghiêu lại lần nữa cắt ngang hắn.“Lời, lời này nếu như cậu muốn nghe, vậy tôi yêu cậu được chưa.” Tay cầm lái của Chu Độ dùng lực nắm Nghiêu mất mác quay đầu, nhẹ giọng nói một câu “Em biết rồi.”Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như muốn đem cả thành phố chôn vùi. Hạ Nghiêu cảm thấy có chút buồn bực, vì vậy vươn tay mở cửa sổ xe xuống một chút, gió lạnh theo khe hở trên cửa sổ xe lùa vào.“Cậu không lạnh sao.” Chu Độ đưa tay vặn hệ thống sưởi hơi trong xe cao lên vài Nghiêu chuẩn bị được sống lại đóng cửa sổ xe lại, khóe mắt liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chu Độ té nhào vào phía dưới thân của mình.“Rầm” một tiếng, Hạ Nghiêu ngay cả đau đớn cũng chưa kịp cảm nhận cả người đã mất đi ý thức.—–Xung quanh thật ồn, Hạ Nghiêu cảm giác mình thở không nổi, cậu hình như đang nằm trên một cái bàn, có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng mà một câu cũng nghe không lúc cậu dùng toàn bộ sức lực mở mắt ra, lại phát hiện xung quanh chẳng có học trống rỗng chỉ có mỗi tiếng vi vu vi vu của quạt máy, Hạ Nghiêu đực mặt nhìn bảng đen trước mặt, nắng chiều xuyên qua cửa sổ phủ lên Hạ Nghiêu đang ngồi một mình ở trong phòng học một lớp vàng là… phòng học?Vì sao cậu lại xuất hiện ở phòng học, chẳng phải cậu đang ở cùng với Chu Độ, đang trên đường về nhà sao?Hạ Nghiêu đưa tay ra nhìn bàn tay của mình, cái đồng hồ đeo ở cổ tay hấp dẫn sự chú ý của cậu. Cậu liền vội vàng giơ cánh tay lên trước mặt, mặt đồng hồ hiển thị thời gian ——17 giờ 30 phút ngày 12 tháng 9 năm 2008Cái ngày này làm cho Hạ Nghiêu cảm thấy có chút quen thuộc, cậu đột nhiên kịp phản ứng, năm này chính là lớp 12 năm đó, mà ngày hôm nay vừa vặn là sinh nhật 18 tuổi của nhật…Hạ Nghiêu không còn kịp suy nghĩ tại sao mình lại quay về thời trung học này, cậu vội vội vàng vàng kéo ghế ngồi ra, tìm một cuốn nhật ngồi hoàn toàn không có cái cuốn nhật ký màu xám chắc là ở chỗ ngồi của Chu Độ rồi, cậu nhớ tại sinh nhật năm nay của mình, cầm cuốn nhật ký tỏ tình nhét vào trong chỗ ngồi của Chu Nghiêu vội vàng đứng thẳng người lên, bước nhanh tới chỗ ngồi của Chu Độ, sau đó kéo hộc bàn của hắn Nghiêu hạ thấp thắt lưng, coi trong coi ngoài coi tới coi lui cũng không tìm thấy cuốn nhật ký kia.“Ê, mày đang làm gì đấy!”Bỗng nhiên ở cửa có một người hét lên một Nghiêu hốt hoảng từ chỗ ngồi của Chu Độ ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy được Vương Hạo đang đứng ở cửa phòng Hạo nhanh chóng đi tới bên người Hạ Nghiêu, kéo cậu từ trong chỗ ngồi của Chu Độ sang một ta nhìn Hạ Nghiêu từ trên xuống dưới, mặt đen lại hỏi “Mày đang làm gì đó, trộm đồ sao?”“Tớ…” Hạ Nghiêu đang chuẩn bị giải thích, Chu Độ và Trương Dương cửa phòng học phía sau lưng Vương Hạo bước Hạo vội vàng chỉ vào Hạ Nghiêu rồi nói với Chu Độ” Cậu ta vừa mới lục lọi hộc bàn của cậu, cậu xem coi có mất thứ gì không.”Ánh mắt của Chu Độ lập tức chuyển sang Hạ Nghiêu.“Tớ không có.” Hạ Nghiêu vội vàng giải thích, “Tớ mất đồ, muốn tìm thôi.”“Ê mày có ý gì, mày mất đồ sao lại lục lọi hộc bàn của Chu Độ, lẽ nào Chu Độ lại trộm đồ của mày.”Trương Dương vội vàng kéo Vương Hạo lại, ý bảo cậu ta không nên nói Độ ý vị thâm trường* nhìn thoáng qua Hạ Nghiêu hỏi “Cậu mất cái gì?”* ý vị thâm trường thích thú“Một cuốn sổ.”“Ha.” Vương Hạo phát ra một tiếng cười nhạo, “Ai sẽ lấy cuốn số của mày chứ.”Chu Độ không đếm xỉa đến Vương Hạo, tiếp tục nhìn Hạ Nghiêu hỏi “Sổ gì?”“Một cuốn… tập chép bài, có bìa màu xám, khá cũ, trên bìa không có ký tên.”Hạ Nghiêu có chút khẩn trương nắm lấy vạt áo, cậu nhớ năm đó Chu Độ không hề nhìn thấy cuốn nhật ký, sau khi tan học cậu liền đặt ở trong hộc bàn của Chu Độ, bị anh em thân thiết của hắn Vương Hạo phát hiện, lúc đó cậu bị Vương Hạo kéo tới WC đánh một trận, đối với chuyện này cũng không biết rõ sau không biết vì sao mà Chu Độ phát hiện cậu bị Vương Hạo đánh, liền mời cậu đi uống nước, nói rằng hắn thay Vương Hạo xin lỗi cậu, mà cậu cũng đến tận lúc đó mới thật sự tiếp xúc với Chu thầm mến Chu Độ hai năm, nhưng lại chẳng có dũng khí mở miệng nói chuyện với Chu Độ một câu nào, khi cậu lấy hết can đảm cả đời mà đặt cuốn nhật ký viết đầy những lời tỏ tình dành cho Chu Độ vào trong hộc bàn của hắn, nhân vật chính dường như chẳng hề phát hiện ra nó.“Cậu, có nhìn thấy không?” Giọng nói Hạ Nghiêu có chút run rẩy.“Không thấy.” Chu Độ nhàn nhạt phun ra hai chữ, rồi hỏi ngược lại “Tại sao cậu lại nghĩ rằng cuốn sổ tay của cậu lại ở trong hộc bàn của tôi?”Hạ Nghiêu há miệng, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, chẳng nhẽ phải nói cho Chu Độ, cuốn sổ kia chính là cậu cố ý đặt trong hộc bàn của hắn?Chu Độ nhìn cậu một cái, thấy cậu không trả lời cũng không tiếp tục truy hỏi, cầm lấy ba-lô nói với Vương Hạo”Về nhà thôi.”“Hả? Về nhà? Hôm nay không chơi nữa hả?”“Không chơi nữa.”Phòng học lại lần nữa trở về yên Độ sau khi về đến nhà, liền cầm cuốn sổ ghi chép từ trong ba-lô ra, hắn xem chăm chú cuốn nhật ký màu xám kia một hồi, sau đó cầm nó bỏ vào trong ngăn kéo bàn học.
Đợi Chu Độ rời đi được một lúc lâu, Hạ Nghiêu lúc này mới chầm chậm lấy lại tinh thần, cầm lấy tài liệu trên bàn trở về Hạ từ sau năm cái năm bị thương đó, cơ thể vẫn luôn không quá tốt. Trước khi Hạ Nghiêu ra nước ngoài, cậu nhận lấy căn nhà mà Triệu Văn Hoa cho, vì vậy mẹ Hạ cũng từ thành phố H dọn đến thành phố sau khi Hạ Nghiêu ra nước ngoài, trừ mỗi năm đều về một lần vào dịp Giáng Sinh ra, mãi cho đến kỳ nghỉ hè năm nay học nghiên cứu sinh xong mới hoàn toàn quay về nước. Lúc cậu quay về nhận được lời mời của một vị giáo sư đã từng dạy mình ở đại học, trước mắt đang làm trợ giảng cho trường học mà năm đó cậu đậu tiêu của Hạ Nghiêu là trở thành một vị giáo sư của trường đại học W, vì vậy cậu mới đăng ký thi tuyển tiến sĩ của trường đại học vừa làm trợ giảng, vừa nhận muốn số công việc liên quan đến phiên dịch. Những công việc này lúc ở nước ngoài cậu cũng làm qua kha khá, cho nên đây cũng là lý do mà vị đàn anh kia lại nghĩ tới cậu, muốn cậu làm thay anh ta phần việc nhưng điều làm Hạ Nghiêu không ngờ chính là, công việc đầu tiên mà cậu nhận được sau khi trở về nước chính là tài liệu của Chu Độ. Cậu cho rằng Chu Độ đã rời khỏi thành phố B trở lại thành phố H rồi, dù sao thì việc làm ăn của nhà hắn cũng chủ yếu ở bên Nghiêu làm trợ giảng tiền lương không cao, cho nên cậu vẫn luôn dựa vào công việc phiên dịch để kiếm thêm bên ngoài. Cậu cho rằng mình và Chu Độ có lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội nào gặp lại nữa, thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, hai người vậy mà lại gặp nhau thông qua cách thức như Nghiêu lấy hết tất cả tài liệu ra, sau đó ngồi xuống trước máy tính. Cậu muốn cố gắng nhanh chóng dịch cho xong phần tài liệu này xong sau đó gửi đến công ty Chu Độ, sau đó nữa cậu sẽ cách Chu Độ thật đầu bên kia, sau khi Chu Độ rời khỏi quan cà phê, dừng một lúc lâu ở trong bãi đậu xe để tỉnh táo ngồi vào trong xe, Chu Độ hung hăng nện mấy cái vào trên vô-lăng. Hắn nhu nhu ấn đường dựa vào chỗ dựa đằng sau ghế lái, vừa nhắm mắt lại, thế nhưng trong đầu đều là hình ảnh của Hạ Độ cảm thấy bản thân hết sức hèn hạ, lúc nãy hắn mới xông về phía Hạ Nghiêu nói mấy lời vô cùng hèn hạ, tất cả đều chỉ vì hắn muốn khiến cho Hạ Nghiêu phản ứng lại mà đang mong chờ, mong chờ Hạ Nghiêu có thể nói với hắn thêm một câu nữa, mong chờ Hạ Nghiêu có thể nhìn hắn một cái, mong chờ Hạ Nghiêu có thể đứng lên chỉ thẳng vào mặt hắn cùng hắn tranh cãi, như vậy hắn mới có được một lý danh chính ngôn thuận, mới có thể cùng Hạ Nghiêu nhớ lại khoảng gian mà hai người đã cùng nhau trải nhưng người nọ từ lúc đầu vẫn luôn cúi đầu xuống, dường như xem hắn như là không khí, một chút cơ hội cũng không hắn, làm cho hắn nói ra những lời như vậy làm cho hắn một mình diễn hài kịch độc thoại vô cùng ti Độ không biết bản thân có phải là một con ngựa tốt không, thế nhưng biết bao năm qua, hắn chỉ ăn qua loại cỏ có mùi vị của Hạ khi trở lại văn phòng, Chu Độ gọi thư ký Chu vào trong phòng tiến hành một cuộc gặp gỡ thân ký Chu lần đầu tiên được ông chủ đối đãi nhiệt tĩnh như vậy, lông tơ sau lưng đều dựng hết cả lên. Nhìn thấy Chu Độ lần đầu tiên nở một nụ cười có thể được xem là dịu dàng với mình, Chu Đồng vội vàng ôm chặt đống tài liệu trước ngực nói với Chu Độ “Chu tổng, tôi không chịu quy tắc ngầm đâu.”Sắc mặt Chu Độ cứng đờ, lúng túng khụ khụ nói “Cô nghĩ đi đâu vậy, ngồi xuống đi, có chút chuyện muốn nói với cô.”Chu Đồng sau khi có được đảm bảo của ông chủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một góc của ghế sofa.“Người đàn em của phiên dịch Lý…” Lời của Chu Độ còn chưa hết, Chu Đồng vội vàng nói “Sao vậy? Ông chủ, anh phỏng vấn cậu ấy rồi cảm thấy không được hả? Vậy chút nữa tôi sẽ tìm phiên dịch khác.”Chu Độ phất phất tay với cô nói tiếp “Không phải, tôi rất hài lòng, sau này chúng ta hợp tác với cậu ta đi.”“Hợp tác dài hạn sao ạ?”“Đúng vậy.”“Vậy phiên dịch Lý thì sao?”“Ồ, tôi sẽ giới thiệu công ty khác cho anh ta.”Chu Đồng đột nhiên nở một nụ cười nói “Xem ra ông chủ đối với vị phiên dịch Hạ Nghiêu này vô cùng hài lòng ha.”Chu Độ đột nhiên nghe thấy tên Hạ Nghiêu từ miệng thư ký Chu, đờ người một lúc, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã chột dạ mà gật đầu.“Đúng rồi, hồ sơ lý lịch cá nhân của cậu ta cô có không?”“Có.” Chu Đồng lấy ra hồ sơ lý lịch cá nhân mà Hạ Nghiêu gửi cho cô, thật ra cũng chỉ một tờ đơn đơn giản được điền khi nộp vào công ty phỏng vấn mà trên tờ đơn theo hình thức chỉnh tề có viết tên, tuổi, học lực vân vân mấy thứ theo quy tắc phải có khi xin việc của Hạ Độ cầm lấy tờ đơn coi một hồi lâu, cau mày nói với Chu Đồng “Không còn cái nào chi tiết hơn hả?”“Chi tiết hơn?” Chu Đồng không Độ nắm hờ bàn tay thành quyền giống như che dấu gì đó, khụ nhẹ một tiếng nói “Ví dụ như hoàn cảnh gia đình, có bạn đời chưa vân vân”Chu Đồng nghi hoặc nhìn ông chủ của mình “Thế nhưng công ty không hề có yêu cầu như vậy…”Chu Độ nâng mí mắt lên nhìn Chu Đồng một cái, Chu Đồng vội vàng sửa miệng nói “Nhưng mà nếu có thể tìm hiểu rõ ràng và chi tiết hơn về nhân viên, sẽ giúp cho việc kết nối và quản lý của công ty chúng ta trở nên dễ dàng hơn, tôi hiểu rồi Chu tổng, tôi sẽ lập tức đi tạo một mẫu form xin việc mới.”“Chờ chút.” Chu Độ gọi cô lại, “Việc này, cô đừng có nói là ý của tôi, chỉ cần nói đây chính là quyết định của bộ phận nhân sự, không cần phải bắt tất cả mọi người đều phải điền đâu, cô chỉ cần nói với người kia, đàn em của Lý phiên dịch ấy, nói với cậu ấy, công ty chúng ta muốn ký hợp đồng với cậu ấy, phải viết lại một tờ chi tiết hơn, hiểu chưa?”Chu Đồng nghe Chu Độ nói vậy, lông mày hơn nhíu lại, sau đó như đã thông suốt, quan sát Chu Độ một hồi Độ bị cô nhìn đến chột dạ, cố ý nghiêm mặt nói “Tôi có cái gì để nhìn đâu, đi làm việc đi.”Chu Đồng liếc lút cho hắn một cái nhìn khinh bỉ trong lòng, “vâng” một tiếng, rời khỏi phòng làm việc của Chu phòng làm việc trở lại yên tĩnh, lúc này chỉ còn có một mình Chu Độ. Hắn móc điện thoại ra, lướt đến tin nhắn mà Chu Đồng gửi số điện thoại di động của Hạ Nghiêu, sau đó lưu lưu đến tên người liên hệ, ngón tay hắn dừng lại một chút, sau đó chầm chậm đánh ba chữ ——Cỏ nhai tối tan làm về nhà, một người một chó ăn xong cơm, Chu Độ dắt con chó lông vàng ra ngoài tản chó lông vàng nhà Chu Độ không có tên, mấy bạn nhỏ trong khu nhà cực kỳ thích nó, vì vậy một đứa bé liền đặt cho con chó lông vàng một cái biệt danh gọi là Meo Meo, mà con chó ngốc nhà hắn cũng hoàn toàn chẳng biết cái tên này dùng để gọi mèo, ngu ngốc lắm mỗi lần thấy đám trẻ con gọi hai tiếng Meo Meo, nó liền chạy tới bên cạnh mấy đứa nhóc đó chơi Độ lúc đầu cũng chẳng hiểu tại sao lại con chó lông vàng là Meo Meo, sau đó phụ huynh của đứa trẻ kia mới nói với Chu Độ, nhà bọn họ có nuôi một con mèo Ba Tư, lông rất dài, cho nên bạn cho không biết phân biệt rõ ràng, cho rằng con chó lông vàng là một con mèo cỡ Độ nhìn thằng con trai ngốc nhà mình cùng với bọn trẻ chơi đùa, liền đi đến một bên định gọi điện thoại cho Vương Hạo. Con chó lông vàng nhà hắn tính cách rất hiền lành, với lại nó cũng khá quen thuộc với bọn trẻ, cho nên hắn cũng không lo nó sẽ làm mấy bạn nhỏ bị mai vừa vặn là thứ 7, Chu Độ muốn hẹn bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn bữa thoại reo hồi lâu mới có người bắt máy, người đầu bên kia sau khi nghe máy hắng hắng giọng nói tiếng “Alo” với Chu Độ đờ người, đưa điện thoại ra, xác định lại số mình gọi quả thật là số của Vương Hạo mà.“Trương Dương?” Hắn thăm dò hỏi một ở đâu bên kia thản nhiên “Ừ” một Độ ngược lại cũng chẳng cảm thấy khác thường, thuận miệng hỏi một câu “Vương Hạo đâu?”Trương Dương dường như cười khẽ một tiếng, sau đó khôi phục lại ngữ khí bình thường nói với Chu Độ “Em ấy bây giờ không tiện nghe điện thoại, sao vậy?”Chu Độ cho rằng Vương Hạo không có ở bên cạnh cậu ta, vì vậy nói với Trương Dương “Ồ, ngày mai hai đứa bay rảnh không, buổi tối chúng mình cùng nhau ăn bữa cơm đi.”“Có thể.” Trương Dương chẳng do dự đồng ý Độ đang chuẩn bị nói cho cậu ta địa chỉ, không nghĩ tới Trương Dương lại chen ngang một câu “Tao bên này đang có việc, sáng mai tao gọi lại cho mày.”Chu Độ “ừ” một tiếng, đang chuẩn bị cúp điện thoại. Người ở đầu bên kia hình như thật sự là rất bận, điện thoại có lẽ bị cậu ta quăng đại sang một bên, đến cả tắt máy cũng quên luôn. Chu Độ mơ hồ nghe thấy âm thanh ôn nhu của Trương Dương nói với người kia “Ngoan, đừng gắn gối, đừng cắn cánh tay.”Hắn sửng sốt một chút, lúc này mới kịp nhận ra Trương Dương nói có chuyện là để chỉ chuyện gì, trong phút chốc vành tai hắn đỏ lên, thấp giọng chửi một câu, vội vàng cúp điện đến lúc hắn quay về chỗ con chó lông vàng nhà hắn, nhìn thấy con chó ngốc đang vui vẻ đuổi theo bọn trẻ con, trong lòng Chu Độ không tránh được có chút thê sao đôi uyên ương nhà người ta buổi tối có thể làm chút việc không hài hòa, còn hắn chỉ có thể lặng lẽ ngây người nhìn con chó ngốc nhà giờ sáng hôm sau, Trương Dương gọi lại cho Chu Độ một cú.“Tối nay đừng đến nhà hàng nữa, đến nhà bọn tao đi.” Trương Dương mở miệng nói chuyện với Chu Độ nghĩ nghĩ, cảm thấy đến nhà cậu ta cũng không tồi, chỉ là lại lặng lẽ bị cái câu “nhà bọn tao” kia của cậu ta thồn đầy thức cho chó vào trong tối hắn chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho con chó ngốc nhà mình, sau đó lái xe đến nhà Trương Hạo về nước chưa bao lâu, trước mắt vẫn cùng sống với Trương cửa nhà Trương Dương, hắn ấn chuông cửa, Vương Hạo ở bên trong trên miệng đang gặm một quả táo, nghe thấy tiếng chuông của, vội vàng phi ra mở cửa cho Chu Độ nhìn thấy Vương Hạo mặc một cái áo ba lỗ có chút to cộng với cái quần rõ ràng không phải của cậu ta, cảm thấy mình lại bị thồn một họng thức ăn cho đưa một chút trái cây trong tay đến trước mặt Vương Hạo, cúi đầu thay Dương nghe động tĩnh ngoài cửa, trên người đang đeo tạp dề, trong tay còn cầm cái mui, ló đầu ra từ phòng bếp nói với Vương Hạo “Đi lấy rượu ở trong thư phòng ra đi, lấy cho Chu Độ đôi dép đi nhà màu xanh kia luôn.”Vương Hạo “ồ” một tiếng, nhét trái táo vào mồm, khom lưng tìm dép đi nhà cho Chu Độ ở trong tủ Độ nhìn thấy thằng bạn nối khố thân thiết nhất cùng với người anh em thân thiết nhất, mới nhận ra hắn đã bị cho ra rìa, đã trở thành khách Dương có lẽ đã tính toán thời gian, Chu Độ vừa mới vào không lâu, cậu ta đã lục tục bày thức ăn lên Hạo nằm úp sấp lên bàn tính ăn mảnh, Trương Dương đưa tay ra chụp, ôm lấy thắt lưng Vương Hạo kéo cậu ta sang một bên, ghé lại gần bên cạnh cậu ta nói “Chưa đút no em hả?”Lời nay của Trương Dương tuyệt đối không có hàm ý khác, thế nhưng Vương Hạo sau khi trải qua vận động không hài hòa tối qua thì lại nghĩ theo nghĩa khác, gương mặt nóng bừng, chửi tiếng đm, vội vàng chạy vô trong Dương nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé hoảng sợ kia, khóe môi không kìm được cong Độ trên mặt không có tí biểu cảm nào nhìn hai tên ngược cẩu trước mắt, rất muốn đứt đầu chết mẹ cho cơm này có lẽ chẳng có cách nào được sau khi thức ăn lên đầy đủ, Chu Độ mới nhận ra vì sao Trương Dương lại muốn hắn đến nhà cậu ta ăn cơm. Đầu tiên cả bàn thức ăn đều vô cùng thanh đạm, mà bọn Chu Độ khi ở thành phố H đều ăn khá là cay, tối nay nếu như để hắn đặt nhà hàng, chắc chắn hắn cũng sẽ đặt một nhà hàng mang mùi vị quê hương. Dù sao khẩu vị Vương Hạo vẫn nhiên, Vương Hạo vừa nhìn thấy một bàn thức ăn nhạt nhẽo lạt lẽo, cả gương mặt lập tức xịu xuống phàn nàn với Trương Dương “Vậy làm sao mà ăn chứ.”Trương Dương trừng cậu ta một cái chậm rãi mở miệng nói “Mấy ngày sắp tới em nên ăn thanh đạm một chút mới tốt.”Chu Độ cúi đầu lặng lẽ húp canh, giả bộ tui cái gì cũng không có nghe thấy hết trơn á trời.
Vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấyTác giả Giang Tâm Tiểu Chu Editor QT + GG + Cá Ngừ Tình trạng bản gốc Hoàn67 chương Tình trạng bản edit Hoàn nhưng chưa beta orzSống lại trở về thời trung học, gặp lại người mình từng thầm mến, Hạ Nghiêu lựa chọn cho mình một con đường hoàn toàn ngược như anh không yêu em, vậy thì em nguyện ý buông tay để anh tự mà, hình như sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của bản câu chuyện vô trách nhiệmTrước khi sống lại ——Hạ Nghiêu Tớ thích Độ Cậu nói gì?Sau khi sống lại ——Chu Độ Anh thích Nghiêu Tớ chỉ coi cậu là bạn Độ… [Nhưng mà trong cuốn nhật ký của em rõ ràng không phải viết như này!]Câu chuyện còn có một cái tên khác “Một cuốn nhật kí tỏ tình dẫn tới tình yêu”.Hướng dẫn sử dụng1. Trọng sinh ~HE công thụ – kun đều đủ 18 tuổi2. Tình tiết đều là yy, xin đừng quá nghiêm túc3. CP Chu Độ công X Hạ Nghiêu thụ4. Weibo của tác giả —— 江心小舟 jxxz5. Có không thích cũng xin vui lòng không công kích tác giả, xin cảm ơn ~Tag nội dung Trọng sinh Tình hữu độc chung Đô thị tình duyênDiễn viên Hạ Nghiêu, Chu Độ Phối hợp diễn Ngoài ra Trọng sinh, máu chó, thoải mái, HE~Nhận xét tác phẩmTai nạn giao thông khiến cho Hạ Nghiêu một lần nữa trở về thời trung học năm đó, rốt cuộc cũng có được cơ hội bù đắp lại tiếc nuối. Những sai lầm đã phạm phải có thể được sửa lại. Cho nên khi Hạ Nghiêu lần nữa gặp lại người mình từng thầm mến Chu Độ, cậu quyết định lựa chọn một con đường hoàn toàn ngược lại. Nếu như anh không yêu em, vậy thì em nguyện ý để anh được tự do. Thế nhưng, hình như sự tình lại phát triển ngoài dự liệu của Hạ Nghiêu. Văn phong điêu luyện, tình tiết phong phú, nhân vật miêu tả sống động. Tình tiết vừa máu chó vừa nuôi chó =, vừa ngược đến tâm can run rẩy vừa ngọt đến chết đi sống lại. Tiểu Hạ Nghiêu sống lại suy nghĩ rất nhiều, cùng với những lời tâm tình không đủ thẳng thắng mà dẫn đến nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm. Cũng may hiểu lầm được giải quyết trong thời gian ngắn, hai người tạm thời xa nhau, cũng là cho tương lai sau này càng thêm ngọt ngào lăn LụcC1C2C3C4C5C6C7C8C9C10C11C12C13C14C15C16C17C18C19C20C21C22C23C24C25C26C27C28C29C30C31C32C33C34C35C36C37C38C39C40C41C42C43C44C45C46C47C48C49C50C51C52C53C54C55C56C57C58C59C60C61C62C63C64C65C66C67TOÀN VĂN HOÀN
vợ luôn nghĩ tôi không yêu em ấy