con thuyền đi qua để lại sóng
Người nghệ sĩ không thể chỉ “đi qua” cuộc đời như con thuyền (cũng đủ để lại sóng!) như con tàu (cũng đủ để lại tiếng) như đoàn người (cũng đủ để lại bóng) mà phải đi qua mình nghĩa là lắng nghe, cảm nhận, sàng lọc, đánh giá, rung cảm, kiểm nghiệm, vật vã
Thực ra nếu suy ngẫm kỹ hơn một chút thì chúng ta sẽ thấy rằng cuộc sống mỗi người như con thuyền trôi trên dòng nước, nếu chở nặng quá nhiều thứ thì rất dễ bị chìm, nếu chở nhẹ sẽ lướt đi một cách thư thái. Khi có càng nhiều thì lại càng dễ bị mắc cạn
Khoét quả bí ngô 384kg làm thuyền, đi 61km dọc con sông để mong lập kỷ lục thế giới bùn cát trong nước hay những đợt sóng mà các phương tiện khác đi
Sóng đi qua, mũi thuyền hụp xuống. Ruột gan tôi như muốn nhào lên để trào ra ngoài. Thà chết sạch sẽ giữa trời cao biển rộng, hơn là chết thối trong hầm cá. Thuyền từ từ đi vào một đảo hoang. Thuyền mắc cạn, hình như tôi nghe chân vịt chạm mạnh vào đá.
Thật quá khó khăn”, Hansen nhớ lại. Sau 11 giờ mệt mỏi, Duane Hansen hoàn thành hành trình 61km với Berta. Trả lời Reuters, Hansen cho biết sau khi kết thúc hành trình: “Tôi đã đi 61km trên sông mà không đứng lên trong quả bí ngô đó. Đầu gối của tôi đau nhức. Tôi sẽ không
Mag Je Flirten Als Je Een Relatie Hebt. Bạn đang xem bài viết Nghị Luận Con Thuyền Đi Qua Để Lại Sóng. Đoàn Tàu Đi Qua Để Lại Tiếng. Đoàn Người Đi Qua Để Lại Bóng. Tôi Không Đi Qua Tôi Để Lại Gì ? được cập nhật mới nhất trên website Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. “Con thuyền đi qua để lại sóng. Đoàn tàu đi qua để lại tiếng. Đoàn người đi qua để lại bóng. Tôi không đi qua tôi để lại gì ?” Không đề – Văn Cao Mở bài “Cuộc sống là một khung vải rộng và bạn nên vẽ vào đó tất cả những màu sắc trong khái niệm của mình” Danny Kaye. Đã bao giờ bạn khao khát được điểm tô cuộc đời bằng những gam màu tươi sáng của bản thân? Đã bao giờ bạn tự vấn rằng để làm được điều đó cần đánh đổi những gì? Có lẽ chỉ đơn giản rằng, không ở đâu xa, chìa khóa của thành công nằm ở chính bản thân bạn, một nơi khi ta trao cơ hội và đặt niềm tin, bất cứ điều gì cũng có thể chinh phục. Bàn về điều này, Văn Cao đã từng viết “Con thuyền đi qua để lại sóng đoàn tàu đi qua để lại tiếng đoàn người đi qua để lại bóng tôi không đi qua tôi để lại gì ?” Không đề – Văn Cao Thân bài Mỗi “con thuyền”, “đoàn tàu”, “đoàn người” đi qua đều thể hiện được bản chất, đặc điểm riêng vốn có của riêng mình. Lựa chọn thủ pháp điệp cấu trúc “đi qua… để lại…”, nhà thơ khéo dẫn dắt độc giả tìm mình trong những hình ảnh rất đỗi dung dị. Những sự vật ấy đều có chất riêng tiêu biểu và đại diện “sóng”, “bóng”, “tiếng”. Con người ta cũng thế, chất riêng hay nói cách khác rằng cái “tôi” của con người có lẽ lại càng đặc biệt và hữu hình hơn. “Tôi không đi qua tôi/ để lại gì?” – một câu hỏi xoáy sâu vào tư tưởng, tiềm thức, chất vấn bản ngã của mỗi người trong chúng ta. Vậy ta sẽ là ai giữa cuộc đời này khi không là chính ta, sẽ là ai nếu ta không hiểu rõ được ngay cả chính bản thân mình. “Tôi đi qua tôi” là hành trình con người đi qua chính mình để trưởng thành, để ghi dấu ấn trong cuộc đời, để tự mình hiểu rõ cũng như khẳng định bản thân. Qua những vần thơ ấy, khơi gợi thêm trong ta khát khao sống là chính mình, thôi thúc ta thấu hiểu ý nghĩa thực sự của hành trình “Tôi đi qua tôi” đối với mỗi người, đóng góp cho đời và thêm trân quý những giá trị nhân sinh cốt lõi của bản thân đúc kết được. Ba câu thơ đầu cùng một cách diễn đạt, đấy là sự quan sát bằng thị giác, lắng nghe bởi thính giác nhưng đến câu cuối “Tôi không đi qua tôi/ để lại gì?” lại mang sắc thái hoàn toàn khác hẳn. Chữ “tôi” cuối câu là “nhãn tự”, “thần tự” của cả câu và cả bài thơ. Đối với chúng ta nói chung hay đối với người nghệ sĩ nói riêng không thể chỉ “đi qua” cuộc đời như con thuyền, con tàu, đoàn người mà phải đi qua chính mình nghĩa là lắng nghe, cảm nhận, sàng lọc, đánh giá, rung cảm, chiêm nghiệm, đặt ra với chính lòng mình mới có thể để lại cho đời một chút ít đóng góp tài hoa sáng tạo. Vấn đề “cái tôi” rộng mênh mông, cao vô hạn và sâu vô cùng. Làm sao và biết bao giờ mới khám phá ra hết, nói gì đến việc làm chủ và vượt qua nó? Nhưng không vượt qua nó thì cuộc đời sẽ ra sao? Con người sẽ càng cần phải quan sát, lắng nghe chính mình từ những cay đắng lẫn ngọt ngào, thành công hay thất bại. Từ đó luôn nỗ lực vượt qua chính mình để có những trải nghiệm mới. Cuộc sống vốn rất phức tạp, để có thể tồn tại và phát triển được, trước hết con người phải hiểu được chính mình. Đó là cơ sở để tồn tại với thế giới và ứng phó với những biến động của cuộc đời. Trước khi hiểu rõ cuộc sống, ta phải hiểu chính bản thân ta. Một con người sẽ là đáng khen khi biết nhìn xa trông rộng, có chí lớn nhưng sẽ là đáng quý hơn khi thực hiện những mục tiêu ấy trước khi hiểu rõ được bản thân là một con người ra sao. Khi ra hiểu rõ được bản thân, làm rõ được chủ thể tâm hồn, trước hết cho ta thấu hiểu chính mình, sau đó là để mọi người xung quanh thấu hiểu ta, hiểu rõ con người ta. Tình yêu, sự quan tâm, hi vọng, niềm tin của những người xung quanh luôn xuất phát từ việc thấu hiểu, biết được ta là con người như thế nào, ta là ai đối với họ. Mỗi người không những phải đối thoại với chính mình mà còn đối thoại với mọi người thông qua những trải nghiệm. Từ đó, ta sẽ biết đặt mình trong mối quan hệ với xã hội, biết sống vì mọi người, vì cộng đồng. Mỗi con người không giống nhau, ai cũng đều có nét riêng và khác biệt ở mình. Có thể bạn phiền muộn, tự ti về bản thân, cảm thấy thua kém người khác, hãy luôn nhớ một điều rằng ta đều là một phiên bản giới hạn, luôn độc nhất, không phải là bản sao của bất kì ai. Cái tôi của mỗi chúng ta hiện hữu qua tính cách, hành động, lời ăn tiếng nói. Chúng thể hiện con người ta qua những cảm xúc, tâm tư, suy nghĩ. Vậy nên, cốt yếu ở việc thấu hiểu, khẳng định bản thân là sự tự tin, kiên cường và không ngại định kiến, những cái cổ hủ trong tư tưởng, suy nghĩ của người khác. Trong hành trình “Tôi đi qua tôi”, con người sẽ được tự bồi đắp, tự đánh giá năng lực và hạn chế của bản thân, phát huy tối đa tiềm lực vốn có để khẳng định giá trị bản thân, gặt hái những thành công. Đồng thời ta phải sống một cuộc đời của riêng mình vì bất cứ ai cũng chỉ sống một lần, sống cho bản thân, cho những đam mê, hoài bão phải là trên hết, là ưu tiên hàng đầu. Khẳng định bản thân đồng nghĩa với sống là chính mình. Thay vì gò ép, rập khuôn trong những định kiến, thay đổi bản thân để hòa nhập vào những môi trường bão hòa, sao ta không tự tin tỏa sáng khi là chính mình? Tự biến mình thành một người khác khiến ta không thể khám phá con người thật của mình, đó là cả một quá trình và đừng làm chậm nó bằng cách sống giả dối với bản thân. Để nhớ ra mình là ai, bạn cần quên đi những khuôn mẫu mà xã hội áp đặt vào bạn. Ta nên là chính ta để đạt được thành công, những mục tiêu, thành tựu nhất định, để bước tiếp trên đường đời mà không phải hối tiếc điều gì. “Sống như chính mình trong một thế giới luôn cố biến mình thành người khác là thành tựu lớn nhất.” Để sống là chính mình, đừng quá ép buộc bởi những quy luật, luật lệ bất thành văn nào, chỉ cần sống đúng, sống tự tin với con người của bản thân, chăm chỉ và cố gắng để đổi lấy thành quả. Có được khát khao hạnh phúc là chính mình. Những doanh nhân thành đạt, nổi tiếng hiện nay như Steve Jobs, Bill Gates cũng là những hình tượng tiêu biểu cho những con người sống là chính mình, luôn theo đuổi đam mê, mơ ước. Họ tự tin, luôn nỗ lực và dám thử sức để tạo ra những sản phẩm, kế hoạch mới mẻ, thể hiện được cái tôi riêng của mình trong công việc, thị trường. Cho đến nay, Apple và Microsoft là những biểu tượng trong kinh doanh công nghệ điện tử, là những doanh nghiệp lớn mang đậm chất riêng, đạt được thành công lớn phủ sóng trên toàn thế giới. Thành công ấy phần lớn đến từ tài năng, nỗ lực của riêng con người những nhà sáng lập ấy. Hay chính đại thi hào Nguyễn Du, một nhà thơ lớn vừa thể hiện được tư tưởng, tiếng nói của thời đại phong kiến lúc bấy giờ vừa có đề tài sáng tác và phong cách thơ riêng, dường như khác biệt với những người nghệ sĩ cùng thời. Cái tôi trong thơ của Nguyễn Du rõ nét, ngược lại với tính phi ngã của văn học trung đại. Điều đó đã làm nên giá trị cũng như vị thế của ông trong nền văn học nước nhà cũng như quốc tế. Nhưng sống là chính mình, khẳng định giá trị của bản thân không phải là giữ thế độc tôn, kiêu ngạo, tự tin thái quá, “Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất. Không có chi bè bạn nổi cùng ta”. Giá trị cá nhân là quan trọng nhưng cần bác bỏ tính kiêu căng, tự phụ, bảo thủ, sống ích kỉ chỉ vì lợi ích cá nhân. Sống cho chính mình không đồng nghĩa với mưu toan, tính toán. Đồng thời cần biết phê phán những con người không bao giờ đặt ra hành trình tự khám phá giá trị bản thân trong cuộc đời hay sống với thái độ hời hợt, qua quýt, không tạo cho mình cơ hội được dấn thân trong những trải nghiệm quý giá. Đây cũng là nguyên nhân đẫn đến lối sống tự thỏa mãn, chấp nhận nhữn gì mình đang có một cách tiêu cực, giậm chân tại chỗ, không có chí tiến thủ, luôn hèn nhát, dễ nản lòng trước khó khăn, thử thách. Để sống là chính mình, thể hiện được con người mình, ta phải luôn rèn luyện, trau dồi tri thức, luôn nỗ lực không ngừng và hành động đúng mưc. Ta hãy sống tự tin, dám đối mặt với khó khăn, thử thách, dám ước mơ, theo đuổi đam mê. Phải luôn sống một cách sâu sắc, sống cống hiến, sống để hướng tới những giá trị nhân văn tích cực. Những điều ấy không chỉ giúp ta trưởng thành, giúp ta tìm thấy hạnh phúc và con đường đi phù hợp, hoàn thiện thêm bản thân mà còn đem đến những bài học cuộc sống vô giá, nhận được lòng yêu quý, tôn trọng qua việc thể hiện màu sắc cá nhân, chứng minh rằng ta là độc nhất, một giá trị mà chính bản thân ta quyết định. Để hiểu rõ giá trị của bản thân, ta nên tránh những suy nghĩ tiêu cực, thôi so sánh bản thân mình với người khác và khám phá ra điều mà ta thật sự thích và rèn luyện chúng. Không một ai có thể biết chính xác về chính con người ta, bởi vậy nên ta cần phải khám phá và nhận biết chính mình. Qua đó, vượt qua chính những rào cản về khám phá tâm hồn cũng chính là làm chủ bản thân, là sống thật với chính mình – một con người như nó vốn là. Nhận biết mình đã khó, chiến thắng bản thân còn gian nan gấp bội. Nhưng nếu ta không biết vượt qua bản thân, không đứng vững trên đôi chân của mình thì ta sẽ là gì? Con người nhận thức được giá trị sự sống, giá trị hiện hữu của bản thân là khi chúng ta hiểu được chính mình, nắm bắt được những hạn chế và khả năng của bản thân, lắng nghe được cảm xúc của mình thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Khi đó, con người sẽ lưu lại dấu ấn riêng trong cuộc đời. Cuộc sống mưu sinh khiến con người ta đặt nặng những giá trị vật chất lên hàng đầu mà quên mất khả năng con người còn sống dựa vào những giá trị tinh thần. Chính vì vậy “tôi đi qua tôi” là giây phút ta thoát khỏi guồng quay cuộc sống để lắng nghe những thanh âm nơi tâm hồn, những tình cảm trong trái tim mình. Kết bài “Không đề” cho ta một lối suy tư bắt đầu từ việc nhận biết mình rồi vượt qua chính mình, rằng cái tôi hình thành và phát triển như thế nào nằm ở sự chọn lựa của chính bản thân. Qua đó, ta hiểu thêm về việc lựa chọn thái độ sống hết mình, không sống hoài, sống phí màsống đúng với con người thực sự của mình. Triết lí ấy như chiếc gương soi quý giá góp phần phản tỉnh, cổ vũ mỗi người phát triển, hoàn thiện bản thân, nỗ lực vì những giá trị sống sâu sắc, khơi gợi trong ta những khát khao mới, hi vọng mới. Chỉ cần sống đề cao những giá trị tốt đẹp của bản thân, không gì có thể cản Xuân đi xuân đến xuân lại đến Võ Công Liêm Dựa ý bài thơ của thiền sư Mãn Giác 1052-1096 làm tựa cho luận đề mùa xuân năm nay. Một bài thơ mang tính thời gian và không gian vô cùng, vô tận một chuyển hóa trường tồn đọng lại trong bài thơ tứ tuyệt với âm điệu ngũ ngôn và thất ngôn lồng vào nhau như đan kết cuộc nhân sinh; đọc lại giữa lúc xuân về như lời tri ân bậc thiền thơ với phẩm vua phong Nhập nội Đạo tràng Tử y đại sa môn Xuân khứ bách hoa lạc Xuân đáo bách hoa khai Sự trục nhãn tiền quá Lão tòng đầu thượng lai Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận Đình tiền tạc dạ nhất chi mai’ Dịch Xuân ruổi trăm hoa rụng Xuân tới trăm hoa cười Trước mắt, việc đi mãi Trên đầu, già đến rồi Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết Đêm qua sân trước một nhành mai’ Ngô Tất Tố chuyển sang Việt ngữ Thiền sư không làm nhiều thơ nhưng bài nào cũng là tuyệt thế, nhất là bài kệ Cáo tật thị chúng’ của Mãn Giác là để đời. Khởi từ chỗ đó thi ca thật sự hiện thân qua những vần thơ của những nhà thơ đời trước và đời sau là chứng tích của lịch sử thi ca mùa xuân. Ngợi ca thiên nhiên như một sự hòa nhập vào hồn thơ bằng một cảm xúc hòa điệu cùng vạn vật để thấy tiết xuân là quan trọng hơn những mùa khác và được nhắc nhở cũng như lập lại những gì đặc thù của mùa xuân là lẽ sống trường sinh mà ai cũng mong đợi. Cuộc đời là thế; cái cũ thì tàn lụi, cái mới thì trổi dậy. Xưa nay đều vậy; thôi thì mặc cái gì đến sẽ đến, sống biết bao lâu nữa để ngừng chơi, bởi; nó mang tầm vóc quan trọng của đời người. Hồn và xác du nhập vào thiên nhiên qua nhiều cách chơi xuân chơi chữ, xin chữ là sắc xuân, hoa lá cành là hương xuân và thi ca là hồn xuân. Dựa vào phong vị đó để hái lộc tâm hồn’ qua vần điệu của thơ để có một chút hứng xuân. Không biết bao nhiêu thú ăn chơi của mùa xuân; đôi khi trong cái mới đầu năm người ta dựa vào thi ca như niềm tin hay như mộng huyễn, như bào ảnh để rồi tức cảnh thành thơ. Xưa nay thi nhân thường đối cảnh sinh tình, trạng huống đó thoát thai từ tâm thức để có ý và lời thơ qua diễn trình của bốn mùa. Đó là lý do mà chúng ta tìm thấy cái chân như của con người đứng trước thiên nhiên. Lời thơ tuy khác nhau nhưng ý thơ lại tương phùng, tương hợp mà đôi khi cùng một chí lớn để diễn tả cái bao la, vi diệu thâm sâu trong đó, tuy nhiên; nơi thơ có cái phi lý mà hợp lý; cái sự đó gọi là thơ. Thí dụ Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông’Nguyễn Du; thuận tai nhưng nghịch lý giữa hoa đào năm ngoái tàn rồi thì làm sao cười với gió đông năm nay, nhưng; đây là một gợi nhớ của thi nhân, của ý tại ngôn ngoại’. Thành ra đọc thơ, ngâm thơ, diễn thơ của mùa xuân là một thẩm quan sâu lắng giữa nhà thơ và hồn thơ trong cùng một trạng huống, nó chứa một chất liệu khác nhau nhưng đồng thể với nhau. Ở đây chúng ta đơn cử một số thơ cổ điển và hậu cổ điển, một số thơ hiện đại và hậu hiện đại, cùng một cảm thức qua hồn thi sĩ để lại mỗi khi xuân về. Đặc biệt năm mươi năm mùa xuân đi qua là một gợi nhớ xuân Mậu Thân 1968 và xuân Mậu Tuất 2018 hai mùa của Khỉ và Chó là hai mùa xuân hòa nhập vào vũ trụ thi ca và vũ trụ con người, những gì mang nặng tâm tư bi thảm cuộc đời. Giờ chỉ còn tiếng nói thi ca. Trong lý lẽ cuộc đời sự gì trôi chảy không thể vượt được thời gian mà thời gian là bóng thiều quang’; chính thời gian lôi cuốn cuộc đời trôi chảy, thi nhân biết điều đó, bởi; thời gian là yếu tố của sinh và diệt là chứng cớ của thi nhân cho một đoái hoài, coi thiên nhiên và mùa xuân là điều mới lạ và cũng là động lực làm cho đời sống thi vị hơn dù dưới cảnh quang nào. Ngay cả những kẻ có tài chỉ đến một lần phi thường và có khi đến với sáo mòn, rỗng tuếch. Vì thời gian mà xuất thần tuyệt đỉnh và là gì đi nữa đều xẩy ra trong cùng một cảm thức / Every genius is at once extraordinary and banal’ A. Camus. Đấy là hiện hữu sống thực nơi con người. Do đó; thi ca không đặc hiện hữu vào thơ mà nói lên biến cố, sự kiện tất thảy là hình ảnh bi thảm của cuộc đời đang sống. Thơ xuân hầu hết là hoài niệm để nhớ về. Nguyễn Phong Việt Đi Qua Thương Nhớ Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay/ nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác/ nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt/ nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát/ dù đau đến xanh xao… Đã đi qua thương nhớ Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ! Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ những luống hoa hồng vàng rạng rỡ đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ mọi điều ước ao? Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ đơn giản là ghét-thương… Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi không cần sống với chua cay… Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn nêm vào những bình yên… Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên để người định nghĩa lại hạnh phúc để so đo thiệt hơn những mất mát để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất biết cách làm tổn thương… Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng cửa sổ, lối đi… phải khép lại những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy và người bước đi… Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát dù đau đến xanh xao… Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau? Bởi vì không thể quên… Bởi vì không thể quên nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình! Những tháng ngày chỉ cần sống cuộc đời bình thường nấu cho nhau một bữa ăn mua một viên thuốc khi người kia đau ốm hay vuốt giùm sợi tóc bay ngang tầm mắt… nhưng ta biết chẳng dễ gì bên cạnh người được chẳng dễ gì có thể sẻ chia… Đã bao giờ người muốn gọi tên ta muốn ngủ mãi trong giấc mơ mà không thức giấc muốn chối bỏ đời sống này vì mất đi tình yêu duy nhất muốn giọt nước mắt cuối cùng sẽ rơi trên vai ta mà không là ai khác muốn nhìn thấy ta hơn tất cả những hi vọng trên đời… Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi xót xa nào hơn… Người có biết mình mắc nợ chính bản thân mình cứ mãi loay hoay tìm cho ra một điểm tựa không phải con người này, không phải ngôi nhà này… mà là ở nơi đó với một vòng tay bao dung! Ta không hề muốn sống cuộc đời của những mẫu số chung yêu một người và lấy một người khác… rồi tự an ủi mình miễn là có một bờ vai bên cạnh tự an ủi mình ai cũng giống như vậy thôi??? Người vẫn giữ cho riêng mình một khoảng trời nhưng đã chôn giấu vào tận góc tâm hồn không có ánh sáng người không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt… dù trái tim mỗi ngày tự nó làm mưa tuôn… Bởi vì không thể quên nên không chỉ riêng ta không thể tự tha thứ được cho chính mình! Chỉ những chiếc lá mới biết Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà rơi không chạm đất để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con? Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên giữa thành phố xa lạ và tự hỏi giá như có thể chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió chúng ta sẽ chọn lựa ra sao? Có những mùa lá trước hiên nhà theo năm tháng của chúng ta rơi về đâu những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành những chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đất những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc… có ai biết? Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc và tự hỏi giá như có thể chọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ chúng ta sẽ chọn lựa ra sao? Có những mùa lá trước hiên nhà theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau không kịp nhớ mình đã sống những chiếc lá chưa bao giờ mọc ra làm sao biết cảm giác chạm đất những chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa làm sao biết cảm giác của một tia nắng những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng làm sao biết cảm giác của úa vàng đã sống trọn một đời lá… không hề là cay đắng… làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này? Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đi ngay khi hình dung về đích đến và tự hỏi giá như có thể chọn lựa làm một chiếc lá đúng nghĩa một chiếc lá hay một chiếc lá không có gì để nhớ chúng ta sẽ chọn lựa ra sao? Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà Nhìn- đẹp- biết- bao… còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….? Không phải lỗi của hoa hồng vàng Một ngày tình yêu gõ cửa của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở suốt bốn mùa đón gió người con gái cười xinh bình yên. Nhưng cuộc đời luôn có những lý lẽ riêng sáng nắng, chiều mưa, và đêm về trong bão hoa hồng vàng thay những cánh hoa đầu tiên dần héo người con gái cười quên buồn tênh. Có những ngày thời gian ngưng đọng trong một giấc chiêm bao hoa hồng vàng chết lặng… tiếng chim hót ngoài kia cũng hoá thành từng giọt nước mắt người con gái cười ngẩn ngơ bơ vơ. Chẳng có ai hiểu hết nỗi đau của sự đợi chờ không có ai tin tình yêu lại mang đến niềm tuyệt vọng hoa hồng vàng bỏ rơi mình phía bên kia đời sống… người con gái cười thiết tha xót xa. Có người trách tình yêu đừng gõ cửa ngôi nhà thì hoa hồng vàng vẫn vàng tươi như từng có năm tháng… thì người con gái cứ vô tư mà vui sống… thì nắng, mưa, bão cũng chỉ như một mặt hồ thoáng xao động… thì tiếng cười vẫn trong veo dù có lẫn nước mắt hồn nhiên. Rồi đôi lần trốn chạy khỏi ngôi nhà đã không còn bình yên quặn lòng nhìn đến bao lần những tình nhân về qua phố hoa hồng vàng rũ mình chào mùa gió người con gái cười mịt mờ xác xơ. Và cuộc ra đi khi nắng chưa về trên thềm nhà hoa hồng vàng ở lại… tình yêu ở lại… người con gái cười nói ơ hờ. Để thời gian đi hết bốn mùa ngày người con gái trở lại… hoa hồng vàng nơi ngôi nhà bỗng một sớm mai thức dậy người con gái cười quen cô đơn. Những trang nhật kí được viết ra nhiều hơn có buồn vui, có ray rứt… hoa hồng vàng rũ những hạt sương và nhìn thấy nắng người con gái cười khúc khích bình yên? Một ngày tình yêu lại gõ cửa của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở đã nhiều tháng năm người con gái cười nghi ngại chờ đợi. Nào phải đâu hoa hồng vàng có lỗi Nào phải đâu tình yêu làm trái tim con người đau nhói Nào phải đâu những thiên thần bỏ mặc ngày người con gái tuyệt vọng trong mệt mỏi Nào phải đâu cuộc đời Nào phải đâu gian dối… Nào phải đâu tất cả những điều đó ngày người con gái biết yêu trở lại! Từng có ngày như thế… Từng có ngày như thế một người con gái mỉm cười lặng lẽ “V. không phải là người xứng đáng với tôi!” tôi chết lặng như cây non vừa nảy lá đã bật rễ Không còn tin nước chảy – đá mòn dưới sông sâu không còn tin đã bắt đầu thì cần thêm kết thúc không còn tin thiên thần là phải có đôi cánh… Từng có ngày như thế một người con gái gào lên hăm hở “V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!” tôi chết lặng như đứa trẻ đánh rơi tờ tiền ăn sáng duy nhất ngày đó Không còn tin qua bão giông đến trời nắng đổ qua đêm lạnh dài sẽ thấy đốm lửa qua cơn đau nụ cười lại nở… Từng có ngày như thế một người con gái cầm tay tôi rất khẽ “V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!” tôi chết lặng như người lữ hành giữa sa mạc rực rỡ cuối cùng rồi cũng chạm tay vào dòng nước ngọt và…trút hơi thở… Đã hết tin trái tim còn đập trong lồng ngực mình nữa hết tin mùa hoa cúc sẽ còn vàng trước mảnh sân nhỏ hết tin tiếng chim hót trong những ban mai mát mẻ… Từng có ngày như thế một người con gái lay vai tôi xa lạ “V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!” tôi chết lặng như đoá bồ công anh gục trước đầu ngọn gió chẳng còn tin ai quanh mình cả chẳng còn tin khái niệm tình yêu mà thiên hạ bảo nhau như kinh kệ chẳng còn tin ai có cứu rỗi được ai như phép lạ… Từng có ngày như thế… Từng có nhiều ngày như thế… Tôi không còn tin – Đã hết tin và cũng chẳng còn tin mình có thể làm người tốt được nữa… “V. không phải là người xứng đáng với tôi!” “V. không đủ sức mang lại hạnh phúc cho tôi!” “V. không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!” “V. không phải là người tốt để tôi nương tựa!” Tôi – Đúng – Là – Một – Người – Quá – Tệ… NGUYỄN PHONG VIỆT Đi Chợ Tết Nhớ Đoàn Văn Cừ Nguyễn Thanh Đoàn Văn Cừ 1913-2004 là nhà thơ mới tiền phong, thuộc thế hệ của Anh Thơ 1921-2005. Bàng Bá Lân 1912-1988 theo khuynh hướng tả thực realism. Là nhà giáo, nhà thơ Đoàn Văn Cừ tham gia phong trào Việt Minh từ sau Cách mạng tháng Tám nhập ngũ vào bộ đội, tham gia Hội đồng Nhân dân và hoạt động văn nghệ. Tác phẩm Thôn ca I 1944, Thơ lửa 1947, Việt Nam huy hoàng 1948, Quân dân Nam Định anh dũng chiến đấu 1953, Trần Hưng Đạo, anh hùng dân tộc 1958, Thôn ca II 1960, Dọc đường xuân 1979, Đường về quê mẹ 1987, Tuyển tập Đoàn Văn Cừ 1992. Ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và được Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật 2001. Đoàn Văn Cừ – Ảnh Internet Tôi nhớ lại, thuở nhỏ khi còn học Sơ đẳng ở trường làng Tân Quới, tôi đã có dịp làm quen và chép kỹ vào tập những bài thơ tả cảnh ngày Tết và lễ hội ở làng quê của thi sĩ Đoàn Văn Cừ trong các sách Tập đọc Tiểu học. Vốn bẩm tính yêu thơ, trong những ngày nghỉ học, tôi thường ra sau vườn nhà có bóng cây mát mẻ, leo lên ngồi vắt võng trên cành măng cụt, và ê a thích thú đọc thuộc lòng những bài thơ hay đã học. Trong không khí trong lành miền quê, hiu hiu cơn gió nhẹ, văng vẳng từ xa tiếng chim rừng véo von lảnh lót, những bài thơ Trường học làng tôi của Nguyễn Bính, các bài Chợ Tết, Đám hội… của nhà thơ Đoàn Văn Cừ… tôi nghêu ngao đọc say sưa sảng khoái mà như không còn biết gì đến không gian ngoại vật chung quanh. Những thầy dạy tiểu học tận tụy của tôi thuở ấy như thầy Nguyễn Văn Quế bút danh Văn Quê – một nhà thơ, cũng như ba tôi, một lão nông mộc mạc suốt năm chân lấm tay bùn, cũng là người yêu thơ ca và làm thơ. Tất cả những người ấy đã cơ hồ đã dọn đường cho tôi lân la, sớm đến với khu vườn văn học. Riêng thơ của Đoàn Văn Cừ đã tạo cho tôi một ấn tượng là nội dung lành mạnh, lạc quan và nghệ thuật điêu luyện, giàu nhạc tính, và lời thơ đầy màu sắc nên người đọc dễ cảm thụ và dễ nhớ. Khung cảnh phiên chợ quê – Ảnh Internet Bằng thái độ và cảm quan của người thưởng ngoạn nghệ thuật, ta dễ nhận ra trước tiên ở bài thơ Chợ Tết là không gian toàn cảnh của bức tranh về phiên chợ ngày xuân là con người – chủ thể trung tâm của xã hội! Trong khổ 1 câu 1-15. Tác giả muốn nói lên Trong cảnh bình minh, từng đoàn người đi chợ Tết, từ các nẻo đường quê, nhộn nhịp đổ về chợ, hiện diện đủ những khuôn mặt tươi vui rạng rỡ từ những thằng bé lon xon chạy theo mẹ, đến cụ già lom khom với chiếc gậy tre rồi những cô gái áo thắm, lòng phơi phới nở hoa, gánh đủ gà, lợn, và cả con bò, cùng lũ lượt kéo về… phiên chợ mộc cách triền miên. Đón tiếp những con người hăm hở như chứa chan nhựa sống đó là cái không gian bao la của trời mây, hùng vĩ của núi rừng và cảnh nhà cửa nhà san sát thể hiện sự sống mãnh liệt và niềm hy vọng đang vươn tới Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi? Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh? Trên con đường viền trắng mép đồi xanh/ Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết? Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc/ Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon/ Vài cụ già chống gậy bước lom khom/ Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ/ Thằng em bé ép đầu bên yếm mẹ/ Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu/ Con bò vàng ngộ nghĩnh chạy theo sau/ Sương trắng rỏ đầu cành như giọt sữa/ Tia nắng tía nhảy hoài trên ruộng lúa/ Núi uốn mình trong chiếc áo the xanh/ Đồi thoa son nằm dưới ánh bình minh. Phải là người có bộ óc quan sát kỹ lưỡng, tài dùng chữ ghép giàu âm thanh, từ lóng tượng thanh, tượng hình vô cùng tinh tế, chọn vần thích đáng tranh-xanh vần bằng/ Tết – biếc vần trắc, cộng với nghệ thuật nhân hóa đặc biệt bén nhạy, Đoàn Văn Cừ mới biến được những sự vật vô tri giác thành những con người sinh động khiến cho bài chợ Tết trở nên một bài thơ tả cảnh giàu tính họa có hồn bức tranh thơ hiếm có trong khu vườn nghệ thuật nước nhà. Con người và sự vật đã đủ đầy, tập trung cho một sự hoạt động tưng bừng rộn rịp trong phiên chợ truyền thống của năm theo phong tục có từ muôn đời của tổ tiên. Quang cảnh chợ Tết khổ 2 câu 16 – 38 thực sự diễn ra. Nhà thơ đã dành trọn 23 câu khoảng giữa bài thơ để tả cảnh họp chợ Tết đông vui, có đủ người mua bán, khách hàng, chú bán tranh, thầy khóa ông đồ viết câu đối, bà lão, lũ trẻ con lẫn thú vật, gia cầm… Với lòng yêu đời, tinh thần lạc quan, nhà thơ đã vẽ lên cảnh chợ Tết nhộn nhịp rộn ràng, có con trâu hiền lành mà quái quắc, đôi mắt giã vờ lim dim ngủ, để lắng nghe chuyện của con người! Thật là hóm hỉnh. Trong phần chính giữa bài thơ, tác giả dành trọn sự tập trung quan sát để mô tả con người qua cử chỉ, dáng điệu, âm thanh cười, nói trong hoạt động chung của họ. Ở khổ 1, số lượng câu mô tả thiên nhiên trước để làm nền chuẩn bị cho sự xuất hiện của con người chủ thể từ trước đến nay luôn được coi là trung tâm vũ trụ, thì sang khổ 2, tứ thơ đều xoay quanh việc mô tả sinh hoạt cảnh chợ Tết với đối tượng chính là con người. Đoạn thơ mang tính thuật sự bằng nhận xét tinh tế và bút pháp tài hoa của một nhà thơ có tài giàu tâm hồn nghệ sĩ. Quan hệ thứ tự không gian rạch ròi được chỉ rõ qua các trạng từ chỉ nơi chốn trên, dưới, trong, ngoài… giao thoa cùng những từ ngữ phong phú chỉ màu sắc, âm thanh, hình tượng kĩu- kịt, bô -bô, hí- hoáy, phau- phau, rũ- rượi, đỏ chót, như núi tuyết, như cục tiết…, và bút pháp điêu luyện của nhà thơ không khác nào nghệ thuật phối màu tài tình, lão luyện của một họa sĩ tả cảnh nhà nghề paysagiste Người mua bán ra vào đầy cổng chợ / Con trâu đứng vờ dim đôi mắt ngủ? Để lắng nghe người khách nói bô-bô/ Anh hàng tranh kĩu kịt quảy đôi bồ/ Tìm đến chỗ đông người ngồi dở bán/ Một thầy khóa gò lưng trên cánh phản/ Tay mài nghiên, hí hoáy viết thơ xuân/ Cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm/ Miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ/ Bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ/ Nước thời gian gội tóc trắng phau phau/ Chú hoa man đầu chít chiếc khăn nâu/ Ngồi xếp lại đống vàng trên mặt chiếu/ Áo cụ lý bị người chen sấn kéo/ Khăn trên đầu đương chít cũng tung ra/ Lũ trè con mãi ngắm bức tranh gà/ Quên cả chị bên đường đang đứng gọi/ Mấy cô gái ôm nhau cười rũ rượi/ Cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đa/ Những mẹt cam đỏ chót tựa son pha/ Thúng gạo nếp đong đầy như núi tuyết/ Con gà trống màu thâm như cục tiết/ Một người mua cầm cẳng dốc lên xem. Không gian bức tranh chợ Tết ở thể tĩnh chuyển sang không gian động, thân mật gần gũi với sinh hoạt con người nhờ tác giả khéo dùng từ thích đáng và biện pháp tu từ nhân hoá sinh động Tia nắng tía nháy hoài…/ Núi uốn mình…/ Đồi thoa son… Đọc kỹ lại phần hai của bài thơ, người đọc nhận ra được là trong sinh hoạt mua bán ở đây, người bán hàng nhiều hơn người mua. Bức tranh chợ Tết với người đi xem tạo ra một giai điệu nhiều cung bậc sum vầy, rực rỡ sắc màu. Như một định luật tuần hoàn của tự nhiên có hợp là có tan. Khổ 3 6 câu cuối cùng bài thơ diễn tả cảnh chợ tan. Đoạn kết bài thơ trở thành một dấu lặng chấm dứt bản nhạc miền quê trong ngày lễ truyền thống của dân tộc. Trong cảnh ngày tàn khắc lụn, văng vẳng từ xa tiếng chuông chùa, trên những con đường quê quen thuộc vàng vỏ ánh tà dương, lả tả những chiếc lá đa rơi rụng, đoàn người đi chợ Tết thong dong, lũ lượt kéo nhau trở lại nhà để chuẩn bị cho bao nhiêu công việc ngày Tết bận rộn khác khi đêm về Chợ tưng bừng như thế đến gần đêm/ Khi chuông tối bên chùa văng vẳng đánh/ Trên con đường đi các làng hẻo lánh/ Những người quê lũ lượt trở ra v / Ánh dương vàng trên cỏ kéo lê thê/ Lá đa rụng tơi bời quanh quán chợ. Cập nhật thông tin chi tiết về Nghị Luận Con Thuyền Đi Qua Để Lại Sóng. Đoàn Tàu Đi Qua Để Lại Tiếng. Đoàn Người Đi Qua Để Lại Bóng. Tôi Không Đi Qua Tôi Để Lại Gì ? trên website Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!
Bạn Tham Khảo Về bài hát này, nhà văn Trần Mạnh Hảo viết "Đây là bài hát có số phận đặc biệt nhất trong cuộc đời sáng tác của Văn Cao. Đây cũng là bài hát mang nhiều tâm trạng đối lập, hòa trộn nước với lửa vui ít, buồn nhiều, mừng ít, tủi nhiều, hoan ca ít, bi ca nhiều, tha thiết ít, nghẹn ngào nhiều, bâng khuâng ít, đau đáu nhiều, tự sự ít, ai oán nhiều, mê say ít, thở than nhiều,... " Van Cao sáng tác ca khúc này vào mùa xuân năm bính thìn 1976, người con trai thứ của nhạc sĩ Văn Cao, nhà thơ Nghiêm Bằng kể sơ qua về sự ra đời của "Mùa xuân đầu tiên” “Đó là một đêm vào giữa tháng 12-1975. Chúng tôi đang sống với cha mẹ trong ngôi nhà số 108 Yết Kiêu. Mùa đông Hà Nội rét tê tái. Cha tôi đã từ lâu rồi không đàn. Vậy mà trong đêm ấy, tôi nghe có tiếng chân nhè nhẹ lần từng bước từ phòng trong ra gần chiếc đàn piano – đối diện với chiếc đi văng tôi đang giai điệu khe khẽ vang lên, nó được đàn bởi một bàn tay phải. Cũng phải nói thêm là cha tôi đã đàn trên chiếc đàn vốn được Hội Nhạc sĩ VN cho thuê lại với giá 7 đồng rưỡi một tháng lương tôi hồi đó là 63 đồng, còn tiền thuê nhà là 15 đồng; từ ngày kỷ niệm 30 năm Tiến quân ca 1974, chiếc đàn mới được tặng hẳn cho cha tôi thì cha lại rất ít có dịp dùng hát đã được báo Sài Gòn Giải Phóng số năm mới 1-1-1976 in trang trọng ở bìa 4 và thu thanh ngay sau đó, được phát trên sóng Đài Tiếng nói VN, nếu tôi không nhầm thì do ca sĩ Trần Khánh và đoàn ca nhạc Đài Tiếng nói VN trình bày. Bài hát được phát khoảng mươi lần trong chừng một tháng hồi ấy ca khúc được truyền bá chủ yếu qua sóng phát thanh, rồi không hiểu sao lặng lẽ chìm đi, như thể bị quên mọi lần, trong suốt mấy chục năm, cha không tỏ ra bực bội gì, chỉ hơi buồn thôi. Cha tôi nói chắc chắn bài hát sẽ có ngày được hát lại và mọi người sẽ yêu nó. Và như mọi lần, cha tôi lại đúng. Chỉ có điều lúc đó cha tôi không còn nữa. Khi bài hát lần đầu tiên được phát trên sóng truyền hình Việt Nam năm 2000, cha tôi đã mất được năm năm.”Nhà thơ NGHIÊM BẰNGTHU HÀ ghiĐúng vậy, rất nhiều người yêu thích bài hát này trong đó có tôi, nhưng có điều lạ là tôi chỉ thích mở bài hát này khi có một mình và trong khi nghe, tôi cảm thấy như được xem lại một cuốn phim về một thời đã qua của đất nước và của cuộc đời...Tháng 7 năm 1995, khi Văn Cao mất, và cả bây giờ nữa, khi đang viết những dòng này, nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn rơi trên bàn tôi và tôi nghĩ là rất nhiều người nữa, VĂN CAO mãi mãi là một tượng đài sững sững trong trái tim. _chúc bạn học tốt_ born to the boss
DANH MỤC BÀI HÁT Thánh lễ + Alelluia Nhập lễ Thánh vịnh - Đáp ca Dâng lễ Kinh nguyện - Hiệp lễ Kết lễ Bộ lễ Nghi thức - Nghi lễ Mùa Vọng Mùa Giáng Sinh Mùa Chay - Mùa Thương khó Mùa Phục sinh Mùa thường niên Ba Ngôi Chúa Chúa Giêsu - Thánh Thể Lòng thương xót Chúa Đức Mẹ Các Thánh Các linh hồn - Tín hữu qua đời Dâng hiến - Tạ ơn Thánh ca Xuân Hôn phối - Gia đình Thiếu nhi - Sinh hoạt Tập hát - Dạy hát Thánh ca không lời Thánh ca tổng hợp Thánh ca Nước ngoài Thể loại khác THỐNG KÊ WEBSITE Đang truy cập159 Máy chủ tìm kiếm143 Khách viếng thăm16 Hôm nay34,453 Tháng hiện tại542,528 Tổng lượt truy cập23,721,313 TÌM KIẾM BÀI HÁT tựa đề, nhạc sĩ, lời câu đầu Download file Kiếp người qua đi Thông tin Download PDF Download file trình chiếu Tên file Kiếp người qua đi Tác giả Lm. Duy Linh Phiên bản 2 bè Thể loại Thánh ca tổng hợp Imprimatur N/A Bản quyền N/A Cập nhật 11/02/2020 1723 Đã xem 93 lần Tải về 1 lần N/A Đánh giá Bạn đánh giá thế nào về file này? Hãy click vào hình sao để đánh giá File Lời bài hát - Lời kinh Kiếp người qua đi Con thuyền đi qua để lại sóng dài, đoàn tàu đi qua để lại tiếng vang xa. Lớp người đi qua để THẢO LUẬN Ý kiến bạn đọc File PowerPoint bài hát mới nhất Mình Máu Thánh Chúa Kitô - năm A 2023 Authors 04/06/2023 Chúa Ba Ngôi - năm A 2023 Authors 28/05/2023 Kinh Chúa Thánh Thần 23/05/2023 Chúa nhật Chúa Thánh Thần hiện xuống - năm A 2023 Authors 22/05/2023 Chúa nhật Chúa thăng thiên - năm A Chúa nhật 7 Phục Sinh - năm A 2023 Authors 16/05/2023 Chúa nhật 6 Phục Sinh - năm A 2023 Authors 15/05/2023 Chúa nhật 5 Phục Sinh - năm A 2023 Authors 08/05/2023 Chúa nhật 4 Phục Sinh - năm A 2023 Authors 24/04/2023 Chúa nhật 3 Phục Sinh - năm A 2023 Authors 18/04/2023 Chúa nhật 2 Phục Sinh - năm A 2023 Authors 10/04/2023 Chúa nhật Phục Sinh - năm A 2023 Authors 03/04/2023 Chúa nhật Lễ Lá - năm A 2023 Authors 30/03/2023 Chúa nhật 5 Mùa Chay - năm A 2023 Authors 26/03/2023 Chúa nhật 3 Mùa Chay - năm A 2023 Authors 20/03/2023 Chúa nhật 2 Mùa Chay - năm A Authors 20/03/2023 Thứ Tư Lễ Tro - năm A Authors 20/03/2023 Chúa nhật 4 Mùa Chay - năm A 2023 Authors 16/03/2023 Chúa nhật 1 Mùa Chay - năm A Authors 26/02/2023 Chúa nhật 7 thường niên - năm A Authors 14/02/2023 Chúa nhật 6 thường niên - năm A Authors 14/02/2023 Tìm kiếm bằng Google
Nhanh chóng, chính xácĐặt câu hỏilinhkha1235Chưa có nhómTrả lời4Điểm41Cảm ơn1Ngữ vănLớp 920 điểm linhkha1235 - 205707 01/11/2021'' Con thuyền đi qua để lại sóng Đoàn tàu đi qua để lại tiếng Đoàn người đi qua để lại bóng Tôi không đi qua tôi để lại gì? '' không đề - Văn Cao Từ bài thơ không đề của nhà thơ Văn Cao, em hãy suy nghĩ ý nghĩa của bài thơ đó. Viết văn nghị luận xã hội EM ĐANG CẦN GẤP CẢM ƠN ẠHỏi chi tiếtBáo vi phạmGiấy phép thiết lập mạng xã hội trên mạng số 331/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông.
Khách Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời. Tất cả Câu hỏi hay Chưa trả lời Câu hỏi vip Đề 1 Trong truyện Những đứa con trong gia đình, Nguyễn Thi có nêu lên quan niệm chuyện gia đình cũng dài như sông, mỗi thế hệ phải ghi vào một khúc. Rồi trăm con sông của gia đình lại cùng đổ về một biển, "mà biển thì rộng lắm [...], rộng bằng cả nước ta và ra ngoài cả nước ta". Anh chị có cho rằng trong thiên truyện của Nguyễn Thi quả đã có một dòng sông truyền thống liên tục...Đọc tiếpĐề 1 Trong truyện Những đứa con trong gia đình, Nguyễn Thi có nêu lên quan niệm chuyện gia đình cũng dài như sông, mỗi thế hệ phải ghi vào một khúc. Rồi trăm con sông của gia đình lại cùng đổ về một biển, "mà biển thì rộng lắm [...], rộng bằng cả nước ta và ra ngoài cả nước ta". Anh chị có cho rằng trong thiên truyện của Nguyễn Thi quả đã có một dòng sông truyền thống liên tục chảy từ những lớp người đi trước tổ tiên, ông cha, cho đến lớp người đi sau chị em Chiến và Việt? Tên truyện Siêu năng lực cuồng dâmTác giả Zentai-kunChap 1 Tôi từ nhỏ đã sở hữu một năng lực đặc biệt,mà chắc chẳng ai đoán ra Năng lực dâm có thể khiến bất kì thiếu nữ nào "đổ ngã" trước vậy,tôi không kể cho ai về năng lực của mình,cũng không sử dụng nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường Trung Học mặt tôi là hội trưởng hội...Đọc tiếpTên truyện Siêu năng lực cuồng dâmTác giả Zentai-kunChap 1 Tôi từ nhỏ đã sở hữu một năng lực đặc biệt,mà chắc chẳng ai đoán ra Năng lực dâm có thể khiến bất kì thiếu nữ nào "đổ ngã" trước vậy,tôi không kể cho ai về năng lực của mình,cũng không sử dụng nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường Trung Học mặt tôi là hội trưởng hội học sinh nổi tiếng nghiêm khắc với thành tích học tập cao ngất - thoáng qua cơ thể Mina,tôi có thể đoán ra chỉ số 3 vòng của cô ngay tức khắc 190 - 56 - vẻ cao ngất cùng với đồi núi đồ sộ kia được ẩn giấu qua lớp đồng phục chật chội,dày cất giọng với tôi- Cậu là học sinh mới chuyển vào à?Thẻ đâu?- Tôi không có Chứng minh nhân dân?- Cũng không Thế cậu vào trường tay không à?- Tôi có đem theo sách Cậu đi về đi,học trường này phải có thẻ! - Mina hất hàm bảo tôi,ánh mắt tóe lên sự giận dữ. Tôi nói- Để tôi gặp hiệu trưởng,bà ấy đặt cách cho tôi vào Đặt cách?Con người nghèo túng tùng như anh thì có gì mà đặt cách chứ? - Cô ta chỉ vào người tôi,vẻ khinh thường. Một giọng nói cất sau lưng,tôi quay người lại,thì ra là hiệu Mina,đây là Zentai,học sinh từ Úc chuyển về,hãy để cho cậu ấy vào Dạ...- Mina hậm hực,lườm xéo tôi một cái như muốn nói "Ta sẽ ăn thịt ngươi,cứ đợi đấy!"End chap 1 Tuần Tháng Năm 32 GP 19 GP 18 GP 15 GP 12 GP 12 GP 11 GP 9 GP 9 GP 6 GP
con thuyền đi qua để lại sóng